Đêm hôm ấy, Hồng Hi đế đến Trường Xuân cung, thần sắc có vẻ mỏi mệt. Tô Điềm Noãn tuy thường ngày rất bám người, ưa nhõng nhẽo, nhưng những lúc thế này, nàng cũng rất hiểu chuyện, không ồn ào huyên náo, chỉ lẳng lặng kề bên, bưng trà rót nước, xoa trán bóp vai. Nàng biết, bệ hạ không chỉ là phu quân của nàng, mà còn là một đế vương, người không đủ tâm sức để thời thời khắc khắc đều chiều chuộng dỗ dành nàng. Cho nên, nàng phải ngoan ngoãn, khi cần nói thì nói, lúc cần im lặng thì phải im lặng.
Hồng Hi đế thấy nàng ngoan như vậy, trong lòng mềm ra, đưa tay kéo nàng vào lòng, khẽ hỏi:
“Hôm nay Lý quý nhân tới tìm nàng, có quấy rầy gì nàng không?”
Tô Điềm Noãn lắc lắc đầu, đáp:
“Không có, Lý quý nhân chỉ nói vài câu, không hề quấy rầy thần thiếp.”
Hồng Hi đế vẫn nhìn vào tấu chương trên tay, nhàn nhạt hỏi:
“Nàng không thay Thư Nhi cầu xin trẫm sao?”
Tô Điềm Noãn lại lắc đầu, khẽ đáp:
“Tuy rằng Noãn Nhi cũng cảm thương cho Tứ công chúa, nhưng thần thiếp biết bệ hạ bắt buộc phải làm như vậy. Nếu thần thiếp cầu xin bệ hạ, đó là không hiểu chuyện, khiến người khó xử. Thần thiếp cũng chỉ là một người ích kỉ, không quan tâm được nhiều người như thế. Đối với thần thiếp, bệ hạ vẫn là quan trọng nhất. Người đừng chê Noãn Nhi nhỏ nhen…”
Những lời này bất kể nam nhân nào nghe thấy cũng mềm lòng, huống gì Hồng Hi đế vốn yêu thương nàng. Người xoa đầu nàng, bảo:
“Nha đầu khờ, trẫm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi/183434/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.