Sáng sớm hôm sau, Tô Điềm Noãn bước xuống giường, muốn đi chuẩn bị ngự thiện cho Hoàng thượng, nào ngờ vừa đặt chân xuống đất đã lảo đảo suýt ngã. Hồng Hi đế kịp thời đỡ lấy nàng, trong mắt đầy ý cười, nói:
“Noãn Nhi muốn đi đâu, trẫm ôm nàng đi.”
Những hình ảnh xấu hổ nào đó đột nhiên ùa về trong đầu của Tô Điềm Noãn, khiến nàng không dám ngẩng mặt lên nhìn bệ hạ nhà mình, nhỏ giọng nói:
“Thần thiếp muốn đi tới trù phòng.”
Hồng Hi đế xoa xoa đầu nàng, cười nói:
“Hôm nay nàng không cần xuống bếp, nghỉ ngơi một chút đi, trẫm đã căn dặn cung nhân chuẩn bị thiện rồi.”
Tô Điềm Noãn nghe vậy, trong lòng có chút ngượng ngùng. Từ khi nàng vào cung đến nay, chẳng được mấy ngày thức dậy sớm hơn bệ hạ, đa phần đều là nàng ngủ quên trời quên đất, thực sự không làm tròn bổn phận phi tần. Có điều, tất cả cũng do bệ hạ mà ra, đêm nào cũng miệt mài quá độ, trời gần sáng nàng mới có thể chợp mắt một tí. Kết quả, nàng thì bủn rủn tay chân, người lại tỉnh táo sảng khoái, thật là không công bằng tí nào.
Trong lúc Tô Điềm Noãn thầm oán trách trong lòng, nàng đã được Hồng Hi đế ôm đến trước bàn ăn. Trên bàn, cung nhân đã bày biện sẵn mấy món điểm tâm thơm phức. Tô Điềm Noãn nếm thử một miếng thịt, cổ họng lại cảm thấy hơi nhợn nhợn. Có lẽ đêm qua bệ hạ bắt nàng nuốt vào quá nhiều thứ nào đó, khiến vị giác của nàng bây giờ như tê liệt, vô cùng dị ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi/1513294/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.