Bạch Thánh Vũ yên lặng nhìn hắn, ngay sau đó cười âm hiểm: "Tiểu Linh Nhi, tốt nhất đừng để cho ta biết ngươi dấu diếm ta cái gì, nếu không ta không ngại sẽ động phòng thật với ngươi." Mấy ngày nay hắn luôn muốn cùng hắn thân thiết nhưng lại bị cự tuyệt, nói là còn chưa có chuẩn bị xong, hắn thông cảm nên cũng không có làm cái gì, nhưng nếu như để hắn biết người này dấu diếm mình cái gì, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Trạch Linh trong nháy mắt đỏ mặt, chờ tới khi hắn biết mình dấu diếm hắn cái gì, thì hắn đã sớm là thân nữ nhi rồi...... Động phòng......
Không khí có chút nặng nề lại bởi vì hai người này mà nhẹ nhõm không ít, sức lực của Hoa Khấp Tuyết đã khôi phục hơn phân nửa, nhưng bởi vì nằm ở trong lòng của Mộ Lương phi thường thoải mái, nên cứ nằm lì ở trong lòng hắn lười phải đi ra.
"Bé lười." Mộ Lương nắm chóp mũi của nàng: "Đã tỉnh dậy lại còn giả bộ ngủ? Hả?" Mở mắt ra xem chàng cũng không muốn!
"Không có tí sức lực nào, không muốn mở mắt." Hoa Khấp Tuyết nhỏ giọng hừ hừ.
Mộ Lương xấu xa cười, bàn tay đánh úp tới nơi nào đó của nàng, lại bị nàng nhanh chóng bắt được, sức lực không nhỏ.
&.q#y.d%n
Hoa Khấp Tuyết mở to mắt, oán hận nhìn hắn: "Chàng chính là không vui khi ta dễ chịu!"
"Ai bảo nàng lười không muốn nhìn ta." Mộ Lương nói xong lại dùng lí lẽ hùng hồn: "Cẩn thận bây giờ không nhìn, đến lúc đó lại thật sự không có cơ hội nhìn."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540284/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.