Chương trước
Chương sau
Editor: Mộc Du
"Hỏa Nhân, ta không có ý định để cho đứa bé của ta loạn luân." Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc nàng một cái.
Mộ Hỏa Nhân vô tội nháy nháy mắt, lùi về trong ngực Hoa Trảm Lãng.
"Nhanh như vậy đã có rồi à." Hoa Trảm Lãng giống như là mới phục hồi lại tinh thần, thở dài nói: "Hai ngươi mới ở chung với nhau đâu được bao lâu đâu."
"Ngươi cũng vậy thôi." Mộ Lương hừ lạnh.
Hoa Trảm Lãng nghe vậy, thuận miệng nói: "Các ngươi sao có thể cùng so sánh với ta và Hỏa Nhân, hai chúng ta ở cùng nhau đã hai năm rồi."
"Hoa Trảm Lãng! Chàng không nói thì tốt hơn đấy!" Mộ Hỏa Nhân mặt tối sầm, hung hăng bấm thắt lưng của hắn, lại lùi về trong ngực hắn, hơi lo sợ nhìn về phía Mộ Lê, quả nhiên là trông thấy mặt của hắn đen như viên gạch ngói.
"Nha đầu thối, muội ở cùng với họ Hoa này hai năm trời mới trở về nói với ta! Hả?" Mộ Lê cười đến âm lãnh, khiến sống lưng Mộ Hỏa Nhân lạnh toát.
Nàng xem người huynh trưởng hắn đây là cái gì?
Hoa Trảm Lãng ý thức được mình nói sai, ôm đầu nàng quay lại trong lòng, hướng về phía Mộ Lê hừ nhẹ: "Hung dữ cái gì? Hiện tại Hỏa Nhân đang mang thai, dọa sợ nàng ta sẽ đánh ngươi!"
"Ta hiện tại cũng không nhất định là đánh không lại ngươi!" Mộ Lê trợn mắt, trong mắt mơ hồ lóe ra hồng quang mạo hiểm.
"Nếu làm kinh động đến con ta, ta một tay bóp chết các ngươi." Mộ Lương lạnh lùng liếc nhìn hai người một cái, cười híp mắt hôn Hoa Khấp Tuyết: "A Noãn nàng thấy đúng không!"
"Trở về." Mặc dù Hoa Khấp Tuyết đang mang thai, thế nhưng chỉ cần ánh mắt lạnh của nàng liếc qua một cái thôi, thì cũng khiến hai người đang ồn ào ở bên cạnh ngậm miệng lại.
Trong ngự thư phòng.
"Chuyện của Vân Tự đã giải quyết xong rồi sao?" Hoa Trảm Lãng đi một đường khát nước muốn chết, bưng bình trà chỉ biết mở miệng to mà uống, không có một chút cảm giác có lỗi với bình trà kia.
"Những thế lực còn sót lại của hắn vẫn chưa có giải quyết." Cảnh Duệ kể lại những chuyện đã xảy ra với Hoa Trảm Lãng, Mộ Lê tiếp lời nói.
"Chậc, ta đã về trễ, không thấy được kịch hay." Hoa Trảm Lãng ngáp một cái, sớm biết như vậy thì hắn đã trở về sớm hơn một chút rồi, mặc kệ cái đại quân gì.
"Trảm Lãng, Hoàng gia gia thật là đáng thương." Khóe mắt Mộ Hỏa Nhân tràn ra ánh nước trong suốt, trong lòng không hiểu sao lại rất khó chịu.
Đã sớm biết nữ nhân mang thai cảm xúc sẽ thay đổi rất lớn, nhìn tiểu nữ nhân trong lòng hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cũng được mở mang kiến thức, nhìn tình hình bên kia Hoa Khấp Tuyết đang nhàn nhã hưởng thụ sự phục vụ của nam nhân tốt Mộ Lương, không nhịn được thở dài, quả nhiên là lạnh lùng, vẫn vợ con nóng như lửa của hắn là tốt nhất.
"Hỏa Nhân, nàng muốn lấy tên gì cho con của chúng ta đây?" Hoa Trảm Lãng không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, vội vàng nói sang chuyện khác.
"À?" Mộ Hỏa Nhân kinh ngạc ngẩng lên đầu: "Đứa bé vừa mới thành hình, còn chưa biết là nam hay nữ......"
"Không thì lấy tên cả nam hay nữ đều có thể dùng là được rồi?" Hoa Trảm Lãng hừ nhẹ.
"Này, đây là con của chàng, chàng làm sao lại tùy tiện như vậy." Nước mắt Mộ Hỏa Nhân chảy xuống, chỉ vào mũi Hoa Trảm Lãng rống giận.
Hoa Trảm Lãng chỉ cảm thấy vô lực, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở khóe miệng hôn khẽ: "Đứa bé này là nam hay nữ cũng chỉ sinh một lần này thôi có được hay không?"
......
Nhìn hai người không coi ai ra gì cứ liếc mắt đưa tình, Mộ Lê buồn bã mà liếc nhìn Cảnh Duệ ở bên cạnh, tại sao hoàng thúc và Hoa Trảm Lãng đều có mỹ nương tử để ôm còn bên người hắn thì lúc nào cũng là xú nam nhân này!
Nhưng chuyện này trách ai được, còn không phải là do hắn nghe theo lời hoàng thúc nói, quá mức phóng túng chuyện này cũng do mình tạo thành.
"Mộ Lê, phân phó nhiệm vụ đi rồi giải tán." Mộ Lương lười biếng dựa vào ghế, hôm nay dậy hơi sớm, A Noãn cũng mệt rồi.
"Ừ đúng đúng." Mộ Lê hồi hồn, vẻ mặt nghiêm túc: "Cảnh Duệ, ngươi dùng tốc độ nhanh nhất lấy cho được danh sách những người đi theo Vân Tự, tốt nhất còn phài có chứng cứ phạm tội của từng người."
"Hoàng thúc, Trảm Lãng, còn phải làm phiền hai người đi giải quyết bên Phong Quốc, sau đó cùng với Tước Quốc ký kết các hiệp ước."
"Ta muốn bồi A Noãn, không rãnh." Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết, hừ lạnh.
"Vậy...... Trạch Linh đâu?" Mộ Lê đề nghị.
Hoa Khấp Tuyết đang muốn uống trà, lại bị Mộ Lương ngăn lại, bĩu môi, chỉ có thể uống nước suối: "Mộ Lê, ngươi phải hỏi Bạch Thánh Vũ."
"Chuyện của Trạch Linh tại sao lại phải hỏi ca ca của ta?" Bạch Thánh Diêu đúng lúc đi vào, nghi ngờ hỏi.
Mộ Lê, Mộ Hỏa Nhân và Hoa Trảm Lãng cũng đều không hiểu.
"Bọn họ ở cùng một chỗ." Giọng nói Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng, lại tựa như một đạo sấm sét.
"Cái gì!" Bốn người trợn mắt: “Trạch Linh là nam nhân, Bạch Thánh Vũ cũng là nam nhân!
"Chỉ cần thích là được rồi, giới tính có quan hệ gì sao?" Mộ Lương hừ lạnh, ôm Hoa Khấp Tuyết lên: "Trạch Lương, Trạch Hàn, nghe hoàng thượng phân phó, Mộ Lê nếu không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền ta."
Hai người mang theo Cảnh Duệ rời đi, bốn người còn lại hóa đá ở trong ngự thư phòng chưa không thể tiêu hóa nỗi chuyện vừa rồi, hiện tại là tình huống gì đây, bất quá chỉ mới đi đánh trận một chuyến, mọi thứ như thế nào, như thế nào lại hỗn loạn hết vậy.
Thánh Vương phủ.
"Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc đã về nhà rồi...!" Lưu Nguyệt dẫn đầu vọt vào, tự đáy lòng mỉm cười, Cảnh Duệ theo ở phía sau, trong mắt đều là dịu dàng.
"Ngươi đã đi lên chiến trường tại sao vẫn còn dễ kích động như thế." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười.
"Ai yêu, ta cũng không có chân chính được ra chiến trường á..., Cảnh Duệ đều nhốt ta ở trong nhà không cho phép ta đi ra ngoài, đừng nói giết người, ta đến nhìn cũng không được." Lưu Nguyệt nhỏ giọng oán trách.
"Nếu cho nàng lên chiến trường thì chắc là đã bị băm ra rồi, về sau chớ có phô trương ra vẻ biết không?" Cảnh Duệ trầm mặt, lần đầu tiểu nha đầu này trốn hắn chạy ra chiến trường làm cho hắn giận đến nghiến răng.
"Chàng hung dữ như vậy làm gì." Lưu Nguyệt có chút uất ức, hít mũi một cái: "Tiểu thư, ta đi dọn dẹp phòng cho người." Dứt lời, cất bước chạy đi.
Sắc mặt Cảnh Duệ càng thêm khó coi, siết chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt nhanh chóng co rút ở đằng sau bóng lưng của Lưu Nguyệt.
"Cảnh Duệ, nàng chỉ là lo lắng cho an nguy của ngươi thôi." Hoa Khấp Tuyết nhấc ống tay áo, nhìn về nơi xa, hai người này, cũng sẽ không biểu đạt ý nghĩ của mình cho nhau.
Cảnh Duệ sững sờ, cảm kích cười một tiếng, đuổi theo hướng Lưu Nguyệt mới rời khỏi.
"A Noãn thật đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã biết hiểu cho người khác còn chỉ dẫn tình cảm cho họ nữa." Mộ Lương có chút buồn cười, hắn cũng không quên nữ nhân này trước kia ở phương diện tình cảm rất chậm lụt.
Hoa Khấp Tuyết nhíu mày, từ chối cho ý kiến.
"Hôm nay nàng muốn ăn cái gì?" Mộ Lương ôm nàng chậm rãi bước đi.
"Chàng sẽ làm?" Mặc dù đã ăn thức ăn Mộ Lương nấu rồi nhưng nàng vẫn còn có chút hoài nghi.
"Hoa Khấp Tuyết, nàng có tin ta hay không!" Mộ Lương nguy hiểm híp mắt.
Hoa Khấp Tuyết đảo mắt, gật đầu một cái, nàng tin nếu nàng dám lắc đầu nam nhân này nhất định sẽ thu thập nàng.
"Hừ, ta sẽ làm, nàng cứ nói cho ta biết là được, đừng có xem thường trí thông minh của ta." Vương gia túc trí đa mưu nào đó hừ nhẹ.
"Vậy thì sườn kho đi, muốn đường, dấm, làm mòn mới mẻ......"
"Thế nào lại phiền phức như vậy, mì sợi tương đối đơn giản."
"Chàng làm hay không làm." Không làm thì nàng tự làm, nàng cũng không muốn mình và bảo bảo đói bụng.
"Nàng ngoan ngoãn ở chỗ này đợi đi ta sẽ cho nàng xem tay nghề của gia!"
"Chàng là gia (ông) của ta, vậy đứa bé của ta là gì của chàng?"
"Hoa Khấp Tuyết!"
"Ta đói ——"
......
Bốn tháng trôi qua rất nhanh, tất cả thế lực củaVân Tự cũng bị diệt trừ tận gốc, Phong Quốc cũng trở thành quốc thổ của Mộ Quốc, Trịnh Loan và Vương Tước Nhân cũng có gửi thư cho Mộ Lương, nói là có rãnh rỗi thì tới thăm bọn họ.
Hỏa Nhân nâng cao cái bụng bự tám tháng không có chuyện gì liền tới Thánh Vương phủ, dáng vẻ nhảy nhảy nhót nhót của nàng, luôn làm cho Hoa Trảm Lãng sợ đến không dám rời nàng nửa bước, biến thành hộ tể gà mẹ rồi nhưng so với Mộ Lương thì vẫn còn kém hơn một chút......
Mùa đông ở Mộ Quốc rất lạnh, tuyết rơi cũng là bình thường, nhưng năm nay thời tiết có chút kỳ quái, bão tuyết liên tục trong nửa tháng, chuyện này là chưa từng có.
Trong Thánh Vương phủ, cả đoàn người vùi ở trong tâm điện, nhìn tuyết rơi ở bên ngoài, bên trong tâm điện vẫn là ấm áp như mùa xuân.
"Bạch Thánh Vũ, A Noãn muốn ăn diễm quả, ngươi đi tìm giống cây về đây đi!" Sau đó để cho Ảnh Vệ trồng.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết nằm trên nhuyễn tháp, nét mặt kiêu ngạo kia giống như là con cháu của nhị ngũ bát vạn.
"Này, Mộ Lương, ta không phải là thủ hạ của ngươi, ngươi đừng có chuyện gì cũng sai khiến loạn lên chứ?" Bạch Thánh Vũ đang trêu chọc Trạch Linh, làm gì còn tâm tình để ý tới Mộ Lương.
"Trạch Linh ——" Âm thanh lười biếng của Mộ Lương truyền đến.
"Ta đi!" Bạch Thánh Vũ đè Trạch Linh đang muốn đứng lên xuống, quặm mặt lại rống to, nhân tiện thả lò sưởi trong ngực lại cho Trạch Linh.
Mộ Lương nhíu mày, chỉ chỉ hướng cửa: "Đi sớm về sớm, A Noãn nhà ta không thể bị đói được."
"Cho dù ta có thể tìm về đây trong nháy mắt, rồi đợi cho Ảnh Vệ trồng, đến khi cây ra hoa thì cũng rất lâu rồi, Hoa Khấp Tuyết còn không sớm đói chết sao?" Bạch Thánh Vũ vừa nghe chữ "Đói", chỉ cảm thấy gân xanh sau ót cũng nhô ra.
"Ta quản ngươi, nhanh lên một chút đi!"
Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng hé mắt ra, thân thể bỗng nhúc nhích bò đến trên người Mộ Lương nói: "Mộ Lương, người mang thai là ta, chàng làm sao lại còn tùy hứng hơn so với ta."
Mộ Lương bĩu môi: " A Noãn ——"
Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu hôn lên cằm của hắn một cái, lại trở về trong ngực của hắn làm ổ nghỉ ngơi.
Mộ Lương hài lòng, liếc Bạch Thánh Vũ, ý là, tại sao ngươi còn không đi.
Bạch Thánh Vũ hít một hơi thật sâu, đè xuống tức giận trong lòng: "Mộ Lương, ta muốn dẫn theo Trạch Linh đi tìm!" Trời đông giá rét như vậy, ai mà muốn một mình đi tìm chứ.
"Không được —— nàng là con tin ——"
"Họ Mộ kia, ngươi đi chết đi!" Bạch Thánh Vũ cực kỳ tức giận hầm hừ.
"Họ Mộ ở nơi này không phải chỉ có một mình hoàng thúc!" Mộ Lê và Mộ Hỏa Nhân cùng nhau quăng đến một ánh mắt lạnh.
Bạch Thánh Vũ tối sầm mặt, tức giận đùng đùng đi ra ngoài, Trạch Linh thấy hắn là thật sự tức giận, cau mày đi lên kéo hắn, lại bị Bạch Thánh Vũ kéo vào trong ngực.
Đại gia hỏa nhìn thấy cảnh tượng này nhiều đến mức quá quen rồi, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
"Tốt lắm, cầm đi trồng." Hoa Khấp Tuyết bò dậy, vứt túi trong tay cho Bạch Thánh Vũ, ngay sau đó thản nhiên nhìn Mộ Lương: "Chuyện không có nắm chắc ta sẽ không nói ra, nếu thật sự không có hạt giống ta sẽ nói muốn ăn sao?"
Trạch Linh thở ra một hơi, nhận lấy hạt giống cảm kích cười cười, nháy mắt ra hiệu lôi kéo Bạch Thánh Vũ đi tới mảnh đất trống bên ngoài tâm ngoài điện.
Bạch Thánh Vũ vẫn còn thở phì phò vì tức giận, nhưng nghĩ đến không cần rời đi liền cùng Trạch Linh chạy ra ngoài, trong lòng cũng thoải mái lên không ít.
"Hắc hắc, A Noãn là ngoan nhất hiểu chuyện nhất." Mộ Lương vui vẻ ôm nàng "Bẹp" một tiếng liền hôn nàng, dưới tay cũng không nhàn rỗi, lấy một cái áo lông cáo phủ thêm cho nàng, che phủ nàng cực kỳ chặt chẽ.
"Hoàng thúc, đừng cho hoàng thẩm mặc nhiều như vậy, quá nóng cũng không được." Mộ Hỏa Nhân nâng cao bụng bự, rất bất mãn với hành động của Mộ Lương, tâm điện này cực kì ấm áp, hơi động một cái là có thể xuất mồ hôi, nữ nhân mang thai mặc dù nên giữ cho ấm nhưng quá kín mít thì cũng không thể được.
"Không sao." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên cười, ngăn cản Mộ Lương đang ảo não muốn lấy áo lông cáo trên người mình xuống: "Ta muốn ra ngoài đi dạo."
"Đi cái gì, cởi ra!" Mộ Lương liền kéo xuống áo lông cáo, bĩu môi liếc mắt.
Mộ Hỏa Nhân xoa xoa tay cánh tay lùi về trong ngực Hoa Trảm Lãng: "Trảm Lãng, chàng nói thử xem người mang thai đến cùng là hoàng thẩm hay là hoàng thúc?" Thế nào mà hoàng thẩm mang thai vẫn bình tĩnh như cũ, ngược lại hoàng thúc thì tâm trí xuống thấp nhiều như vậy?
"Bị nhi tử của hắn ám ảnh." Hoa Trảm Lãng ghét bỏ liếc nhìn Mộ Lương, hai người họ đều là lần đầu tiên được làm cha nhưng hắn cảm giác mình có phần phong độ hơn nhiều, không giống như người kia, càng lớn càng trẻ con rồi.
"Hoàng thúc làm gì mà bị nhi tử ám ảnh, cái này gọi là khôi phục bản tính." Mộ Lê bật cười, từ nhỏ hoàng thúc đã trưởng thành sớm cũng giống như không có tuổi thơ, hiện tại có cái bộ dáng này giống như là bù đắp cho tuổi thơ của hắn.
Bạch Thánh Diêu nhìn mọi người trong phòng vui vẻ hòa thuận, liền nghĩ nếu cứ mãi như vậy thì tốt biết bao nhưng đời thì không như mong muốn. Không lâu sau, tai họa lớn liền tìm tới bọn họ, hoặc là nói, cái này là đại họa của Vân Huyễn Đại lục.
Âm thanh nghị luận của bọn họ không lớn nhưng Hoa Khấp Tuyết lại nghe được rõ ràng, ánh mắt hạ xuống có điểm đau lòng, đưa tay ôm eo của hắn.
"Làm sao vậy?" Bàn tay vẫn đang vuốt vuốt đầu nàng bỗng dừng lại Mộ Lương sửng sốt.
"Không có gì nha, chỉ là muốn ôm chàng một chút." Hoa Khấp Tuyết rúc vào trong ngực hắn, nhỏ giọng làm nũng.
Mộ Lương cười đến híp cả mắt, kéo chăn qua đắp kín hai người, nghe bụng nàng vang lên tiếng kêu nho nhỏ, trong mắt xẹt qua tia hài hước: "Nàng buông tay để ta nấu ăn cho nàng." Bốn tháng này hắn đã học được không ít.
"Không cần." Hoa Khấp Tuyết không buông tay, hơi híp mắt ngước đầu, bộ dáng kia đáng yêu đến không nhịn được, càng khiến Mộ Lương yêu đến tận xương.
"Một lát đói bụng bảo bảo, nàng phụ trách." Mộ Lương ngắt chóp mũi của nàng, không biết tại sao nàng đột nhiên lại làm nũng như vậy, chỉ là cảm giác rất tốt.
Hoa Khấp Tuyết còn muốn nói gì đó, lại thấy trước mắt một đạo bạch quang thoáng qua, một tiếng hổ rống, bóng dáng của Đại Hoa liền xuất hiện.
"Không phải ngươi trở về mang sơn làm Tiểu Bá Vương rồi hả? Như thế nào lại biết đến đây thăm chúng ta vậy?" Hoa Trảm Lãng cười như không cười nhìn Đại Hoa, giơ tay lên vuốt vuốt một thân lông trắng như tuyết của nó.
"Chủ tử, mang sơn xảy ra chuyện lạ!" 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.