Editor: Mộc Du
Mộ Lương đột nhiên phi thân lên, đứng giữa không trung, trên đầu ngón tay bắn ra tử quang, thế lửa kia trở nên lớn hơn, nhiệt độ nhanh chóng theo Thiết kiều truyền đi.
Những binh lính Phong quốc thấy vậy, cực kỳ hoảng hốt, đứng dậy, không biết nên tiến hay lui.
"Tất cả đều vượt qua cho ta, ngọn lửa nho nhỏ, còn có thể đốt nóng Thiết kiều hay sao? Nếu bọn họ đã phát hiện, vậy thì xông lên!" Phong Vụ Niên bay tới, nhíu chặt chân mày, thế lửa này không lớn, có cái gì mà sợ? Huống chi bên trong Trầm Bích Quan đang bộc phát ôn dịch, lực chiến đấu của quân đội giảm mạnh, lúc này mà không đi công thành thì còn phải đợi tới khi nào?
"Vâng!"
Ba vạn binh lính Phong quốc đứng dậy, đằng đằng sát khí hướng Thiết kiều vọt tới.
Mộ Lương thấy vậy, trào phúng cười cười, bọn họ cho là hắn chỉ biết nhóm lửa sao? Thật là đã đánh giá thấp Mộ Lương hắn, hai mắt thâm thúy khẽ nhắm lại, tử quang chợt lóe, gọi Liệp Tử ra, đặt lên khóe miệng, nhếch miệng tạo nên một nụ cười mị hoặc, tiếng tiêu du dương vang lên, hóa thành huyễn lực màu tím thổi tới Thiết kiều.
Ở xa xa Phong Vụ Niên nhìn về phía Mộ quốc, trong không trung dâng lên màu tím nhạt, hai mắt không thể tin trợn to, huyễn lực màu tím, là Mộ Lương, Mộ Lương còn sống trở về rồi, lại còn tới Trầm Bích Quan?
Làm sao có thể, làm sao sẽ, tiên sinh cường đại như vậy, kết giới mà hắn tạo ra cũng chỉ có thể vào mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540263/chuong-87-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.