Chương trước
Chương sau
Editor: thao1504
"Ta đột nhiên cảm thấy, tâm tư muốn có nàng dâu của Trạch Lương, tiếp the, ta cũng muốn cướp một nàng về làm nàng dâu" Bạch Thánh Vũ nghĩ thật lâu, cảm thấy cái giả thiết này có thể làm được.
Khóe miệng Hoa Khấp Tuyết giật giật, cuối cùng yên lặng vùi vào trong ngực Mộ Lương.
Mộ Lương lười biếng cười, khẽ vuốt ve lưng của nàng sống, giống như đang vuốt ve lông của một con mèo, hơi híp mắt nhìn về phía trên đài.
"Khụ khụ, Trạch Lương, bắt đầu tranh đấu." Tư thanh cười xấu hổ, phất phất tay trước mặt Trạch Lương đang ngẩn người.
"À? Nha." Trạch Lương hồi hồn, quay đầu lại nhìn đám người Bạch Thánh Vũ đang nén cười, xấu hổ gần chết.
Thắng bại rất nhanh liền phân ra, Tư Thanh đương nhiên sẽ thất bại, hai người hữu hảo ôm quyền về phía đối phương, sau đó tất cả liền trở về chỗ ngồi.
"Trận thứ ba, Phong Linh của Tước quốc đấu với Hạ Lạc Hưng Phong Quốc!"
Hai người thực lực lực lượng ngang nhau, vừa vào sân liền triền đấu lại với nhau, thật lâu không cách nào phân ra thắng bại, so đến cuối cùng, Hạ Lạc Hưng thắng, hắn thắng ở chiêu thức sắc bén.
"Chiêu thức của các đấu sĩ Phong Quốc đều rất sắc bén." Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, nhàn nhạt nhìn Phong Vụ Niên một cái.
"Vậy thì như thế nào, nhất định thất bại." Mộ Lương che ánh mắt của nàng lại, không cho phép nàng nhìn Phong Vụ Niên  , "Dù sao diễm quả này nhất định là của A Noãn."
"Ta không có  tham ăn như vậy." Hoa Khấp Tuyết khẽ bóp nhẹ tay hắn, cảm giác mình cần phải giải thích một chút, nàng chỉ có chút tò mò mà thôi, Mộ Lương không cần nói nàng tham ăn giống như Mộ Lê như vậy.
"Đúng, A Noãn không tham ăn." Mộ Lương cười tủm tỉm nói.
Hoa Khấp Tuyết nhẹ trừng hắn một cái, có cần nói qua loa cho xong như vậy không chứ!
Kế tiếp là Hoa Trảm Lãng đấu cùng Tần Phong, dĩ nhiên là Hoa Trảm Lãng thắng, nhưng hắn rất cho mặt mũi, bồi Tần Phong trên lôi đài đấu  thật lâu, ít điểm hư vinh này của Tần tiểu công tử này tâm đã được thỏa mãn cực lớn, theo bề ngoài mà nói, hắn có thể vượt qua hai chiêu của đệ tử Vô Cực lão nhân đấy!
Trận thứ năm, Vương Tước Nhi đấu với Phu Sơn, nàng rất nghe lời của Trịnh Loan vừa đi lên liền nhận thua, sau đó ảo não xuống, năm trận đấu đã xong, liền có một chút thời gian nghỉ ngơi giữa trận.
"Thật mất mặt!" Vương Tước Nhi che mặt.
"Không sao, đây là làm theo khả năng." Trịnh loan dịu dàng cười, kéo tay của nàng xuống.
Vương Tước Nhi bĩu môi, "Ta còn muốn trước khi xuất giá lưu lại một thời oanh liệt, giờ thì không được......"
"Không cho phép gả cho Đông Phương Diệu." Trịnh Loan đột nhiên thu hồi nụ cười, buồn buồn nói.
Vương Tước Nhi kinh ngạc ngẩng đầu.
"Tước Nhi, vừa rồi ta đột nhiên hiểu một chuyện." Trịnh Loan trầm mặc chốc lát, nghiêm túc nhìn nàng nói.
Vương Tước Nhi nghe vậy, đè xuống trong lòng rung động, lại mở lên  cười giỡn, "Loan ca ca không phải phát hiện là yêu ta đó chứ? Ha ha ha, như vậy mới không cho ta gả!"
Nàng thề, thật sự nàng chỉ là đang nói đùa, trước kia nàng cũng thường cười giỡn như vậy, những nụ cười đều bị Trịnh Loan cắt đứt, lúc này, tại sao lại biến thành như vậy?
Vương Tước Nhi nhìn Trịnh loan chậm rãi gật đầu, sau đó nhìn đến hai tai của hắn bắt đầu ửng hồng, trong đầu đột nhiên trở nên trống rỗng.
"Nếu muốn gả, Tước Nhi gả cho ta đi." Trịnh loan hắng giọng nói.
Tần Phong đột nhiên đưa đầu tới, "Nhưng Thái Phó lại muốn cùng thái tử giao hảo đó ạ." Chuyện tình của Tước Nhi hắn đã sớm biết, chỉ là không nói, ngày hôm nay hắn nhìn Trịnh loan rốt cuộc thông suốt, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ cho Tước Nhi, nhưng có vấn đề vẫn còn tồn tại.
"Mộ Lương đã nói qua với ta, Đông Phương Diệu cùng Phong Vụ Niên đang tính toán liên thủ đối đầu với Mộ quốc." Trịnh Loan nghĩ ngợi chốc lát sau đó nhìn về phía Tần Phong.
"Đó không phải là tìm chết sao?" Tần Phong trợn mắt, trước mắt không cần nói tới "Sát Thần" Mộ Lương của Mộ Quốc, chỉ bằng binh lực cùng vị trí địa lý của Mộ quốc, nếu như hai nước giáp công, nhiều lắm cũng là lưỡng bại câu thương, huống chi còn có Mộ Lương ở đây, binh lính trước hết không nói, chỉ cần có tướng lĩnh cầm đầu, thì Mộ Lương nhất định sẽ giết chết, giống như lúc ở cuộc chiến Kim Than, những đều đó người Nước Tước của bọn họ không dám quên đâu.
"Năm đó Tước quốc tấn công Mộ quốc, vốn cũng không phải là hành động sáng suốt." Tư thanh nói.
"Mộ Lương nói, lần này là do Đông Phương Diệu mang binh, điều này cũng làm cho nói rõ hắn nhất định là sẽ chết, người chết thế nào cưới được Tước Nhi?" Trịnh Loan lạnh nhạt nói, sắc mặt lại cười rất ôn hòa.
"Nhưng thái Phó hi vọng Tước Nhi sẽ làm hoàng hậu." Tần Phong lại chỉ ra một cái vấn đề.
"Hoàng hậu......" Trịnh Loan khẽ buông mắt xuống, liếc nhìn Vương Tước Nhi còn đang sững sờ, đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt bình thường ôn hòa liền sắc bén hơn nhiều, "Đông Phương diệu chết trận sa trường, có thể nhận lấy ngôi vị hoàng đế, chỉ có mình chất nhi là ta đây."
Hắn không phải là người thiện lương, chỉ là lười phải đi tranh những thứ này, thật ra thì hoàng thượng vẫn luôn coi trọng hắn, nhưng hắn thật sự không muốn cái kia vị trí, lần này vì Tước Nhi, hắn cảm thấy hắn phải làm những thứ gì.
"Hồng nhan họa thủy...... Tước Nhi ngươi trả Đức Vương không tranh quyền thế cho ta!" Tần Phong vỗ trán cảm thán.
Vương Tước Nhi nghe vậy, thân thể chấn động, sững sờ nhìn về phía Trịnh loan đang cười híp mắt, đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
"Tước Nhi!" Trịnh loan ôm lấy nàng, hốt hoảng nhìn về phía Phong Linh.
"Không có chuyện gì, hưng phấn quá độ mà thôi." Phong Linh am hiểu y thuật liền bắt mạch cho nàng, sau đó nhịn cười nói.
Nghe vậy, mọi người quay qua đầu, bả vai bắt đầu lay động.
Mà những người Mộ Lương kia từng người đều có ảo thuật cao cường, đối thoại của bọn người Trịnh Loan đã sớm để cho bọn họ nghe được.
"Ha ha ha, phản ứng của nàng ta thật đáng yêu!" Mộ Hỏa Nhi cười đến gập cả lưng xuống.
Mộ Lương cười như không cười nhìn về phía Trịnh loan, "A Noãn, ta cảm thấy Trịnh loan làm Hoàng đế cũng không tệ lắm, nếu như vậy, chúng ta chỉ cần lấy Phong quốc đưa cho Mộ Lê là được rồi."
"Ừ." Hoa Khấp Tuyết không có ý kiến gì, Trịnh loan sẽ là vị hoàng đế tốt, nàng cũng nghĩ là như thế.
"Nhưng mà vẫn sẽ bắt lấy Đông Phương Diệu." Mộ Lương không biết tại sao từ lúc biến  Đông Phương Vũ ngưng tụ thành huyết châu, cười có chút khát máu, "Ta rất muốn nhìn họ tự giết lẫn nhau."
"Hắn không nên đánh chủ ý lên Mộ quốc." Bạch Thánh Vũ chen miệng, "Bốn năm trước cuộc chiến Kim Than, hình như chính là hắn khơi màu lên."
Hoa Khấp Tuyết nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt lạnh xuống, cuộc chiến Kim Than?  Vậy là ngay từ ban đầu Đông Phương Diệu cũng tham dự chuyện hại Mộ Lương, nàng sẽ không để cho hắn tốt hơn!
Mộ Lương biết nàng đang suy nghĩ gì, cười đầy ôn hòa.
"Trận thứ sáu, Bạch Thánh Vũ của Mộ quốc đấu với Nhiễm Tư của Phong Quốc!"
"Ưmh, các huynh đệ, muốn ta thương hương tiếc ngọc hay không?" Bạch Thánh Vũ miễn cưỡng đứng lên, cười như không cười nhìn Nhiễm Tư một cái.
Hoa Trảm Lãng tặng hắn một cái liếc mắt, trực tiếp động thủ, đẩy hắn lên lôi đài.
Bạch Thánh Vũ khó khăn lắm đứng ngay ngắn, liền thấy trước mắt Nhiễm Tư mặc áo trắng bay phất phới, lạnh lẽo nhìn mình.
"Bắt đầu đi." Nhiễm tư là hậu vệ của Tướng quân, ảo thuật so với nam tử của Trung Đô không tính là rất yếu, dù sao cũng hơi cao ngạo, nàng biết Bạch Thánh Vũ chỉ là một thương nhân, trong lòng có chút khinh thường.
Bạch Thánh Vũ là nhân vật bực nào, làm sao không nhìn ra thái độ cao ngạo của nữ nhân này, lập tức thu lại nụ cười, nheo lại mắt, xem ra hắn không cần suy nghĩ nên thương hoa hương tiếc ngọc hay không, người kiêu ngạo như vậy cũng không phải là hoa hay Hương Ngọc gì.
Nhiễm Tư thấy hắn còn chưa động thủ, có chút không vui, giơ trường kiếm lên, sau đó đâm về phía hắn, các chiêu  đều rất tàn nhẫn.
"Chậc chậc, em gái ác độc này, Trạch Lương, ngươi thích không?" Cảnh Duệ ngồi bên cạnh Trạch Lương, nhìn bộ dáng tàn bạo của Nhiễm Tư trên đài, trêu chọc nói.
"Thật ra thì độc thân cũng rất tốt." Trạch Lương mở to mắt, hắn rút được muốn tìm kiếm tốt nhất không thể như nữ nhân này, vừa cao ngạo, vừa ngoan độc, hắn rất không thích.
Lần này, ngay cả Hoa Khấp Tuyết trong mắt cũng dính ý cười, hôm nay thật sự Trạch Lương vô cùng khôi hài.
Bạch Thánh Vũ nhìn chiêu thức tàn nhẫn của Nhiễm Tư, trong mắt hiện lên châm chọc, lúc bóng kiếm nặng nề hạ cuống đột nhiên xoay người, hừ lạnh một tiếng, vung cây quạt, chống đỡ ở trên cổ họng của Nhiễm Tư.
"Ngươi!" Nhiễm Tư trừng mắt, không thể tin được nhìn Bạch Thánh Vũ, mới vừa rồi rõ ràng hắn không hề cử động, hơn nữa nàng cũng đã triển khai khiên phòng hộ,  làm sao hắn có thể nhanh như vậy đã phá được phòng hộ của nàng, còn chế trụ được nàng.
"Ngươi thua." Bạch Thánh Vũ chậm rãi thu tay lại, cũng không thèm nhìn nàng một cái, liền định đi xuống.
Trong nội tâm Nhiễm Tư không cam lòng, liền nâng kiếm từ phía sau hắn đâm tới.
Sắc mặt Bạch Thánh Vũ liền phát rét, phất tay đánh một chưởng về phía nàng, ném nàng về phía Phong Vụ Niên  .
"Quản tốt người của ngươi." Bạch Thánh Vũ lạnh lùng nhìn hắn một cái, lắc mình xuống đài.
Phong Vụ Niên tiếp được Nhiễm Tư đã hộc máu rồi hôn mê, chán ghét ném nàng xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét, nữ nhân không chấp nhận mình thua như vậy, quả thật là làm hắn mất mặt, nếu không phải tại chỗ này quá nhiều người, thì hắn sẽ giết nàng!
"Tình cách gì chứ, thật quá ghê tởm rồi." Bạch Thánh Vũ hùng hùng hổ hổ trở lại, trong lòng rất là khó chịu.
"Ơ a, không phải muốn thương hoa tiếc ngọc sao?" Trạch Lương cười híp mắt nhìn về phía hắn.
"Tự bản thân người đi thương!" Bạch Thánh Vũ gõ đầu của hắn một cái, "Tiểu bạch kiểm đáng chết này."
Trạch Lương mặt trầm xuống, nâng lên quả đấm liền muốn đánh hắn, lại bị một cỗ huyễn lực ngăn trở.
"Muốn đánh, trở về rồi đánh." Mộ Lương nhàn nhạt nhìn bọn họ một cái, trong mắt hàm chứa uy nghiêm.
Bạch Thánh Vũ cùng Trạch Lương thu tay lại, hừ với nhau một tiếng, hung hăng ngồi xuống.
"Lưu Nguyệt, một lát nữa tới ta ra thi đấu rồi." Cảnh Duệ lại gần Lưu Nguyệt, giống như vô ý nói.
"Ta biết  a, ngươi là người cuối cùng mà." Lưu Nguyệt mở to mắt gật đầu một cái, "Phải cố gắng lên nha."
Cảnh Duệ hài lòng cười, khó khi được nha đầu này nhớ đến chuyện chúc mình cố gắng lên, nhưng câu nói tiếp theo của nàng lại làm cho hắn trong nháy mắt trở nên tức giận.
"Nhưng mà Cảnh Duệ, ngươi thật sự đánh thắng được cái tên ẻo lả đó sao? Ngộ nhỡ hắn rất lợi hại thì như thế nào?"
"Sao nàng không thể nói dễ nghe một chút chứ?" Cảnh Duệ trợn mắt, nếu hắn thật sự vô dụng như vậy, còn có thể đi theo Vương Gia sao?
Lưu Nguyệt bị hắn la liền rụt cổ lại, ủy khuất nhìn hắn, "Lời ta nói đều là lời nói thật nha, ngộ nhỡ ngươi thật sự đánh không lại......"
"Ai ai, Cảnh Duệ, nữ hài tử là phải dỗ dành, không nên la hét như vậy." Bạch Thánh Vũ không nhìn nổi nói.
"Khi ta dụ dỗ nàng, thì nàng cho ta phản ứng gì chứ!" Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liền đi lên lôi đài, trong lòng rất buồn rất không thoải mái, nhìn nữ nhân của người ta rồi lại nhìn người của mình một chút, thật là khác nhau một trời một vực, chỉ cần nhìn vương phi mà nói, mặc dù đối với người khác lạnh lẽo, nhưng ít nhất nàng luôn vô điều kiện  tin tưởng vương gia, sẽ vì hắn mà cố gắng, sẽ quan tâm hắn, nhưng còn Lưu Nguyệt? Cảnh Duệ hắn cũng không phải là Thánh Nhân, hắn cũng có một chút lòng hư vinh!
"Tình cảm gặp nguy cơ, vẫn còn độc thân là tốt nhất." Trạch Lương hơi ngẩng đầu, lặng lẽ nói.
"Hỏa Nhi, hắn thế nào vậy?" Lưu Nguyệt có chút uất ức, nhìn bộ dáng Cảnh Duệ đang rất tức giận, nhưng nàng không biết mình đã làm cái gì nha.
"Khụ khụ, cái này ta cũng không biết, ngươi hỏi tiểu thư toàn năng của ngươi một chút đi." Mộ Hỏa Nhi cười gượng, không biết phải nói sao, thần kinh của Lưu Nguyệt không phải thô bình thường, nàng không thể nào nói ra miệng được.
"Tiểu thư?" Ánh mắt Lưu Nguyệt chuyển sang Hoa Khấp Tuyết, "Muội đã làm gì sai sao?"
Hoa Khấp Tuyết bị hỏi cũng sững người, sau khi suy nghĩ một lát, mới lạnh nhạt nói, "Ngươi không đủ tin tưởng, không đủ quan tâm hắn."
"Đúng đúng, Lưu Nguyệt, nếu như ngươi có thể lấy ra một phần nhiệt tình của ngươi đối với tiểu thư nhà ngươi phân cho Cảnh Duệ có chút, chỉ sợ hắn cũng sẽ không như vậy, thật ra thì nam nhân rất dễ dụ." Mộ Hỏa Nhi tiếp lời, bài ra bộ dáng ta là người từng trải.
"Rất dễ dụ, hả?" Hoa Trảm Lãng nhíu mày, cười mập mờ.
Mộ Hỏa Nhi rụt cổ một cái, nịnh hót cười cười, "Không phải không phải, nhất định phải hảo hảo phục vụ."
"Hai ngốc tử trong tình cảm." Mộ Lương bĩu môi, liếc nhìn Lưu Nguyệt đang khổ tâm suy nghĩ, sau đó cười híp mắt nhìn xuống người trong ngực, vẫn là A Noãn của hắn tốt nhất.
Hoa Khấp Tuyết biết hắn đang nghĩ cái gì, giựt giựt khóe miệng, cũng không nói gì.
Chủ tử, người nam nhân kia cười đến thật xấu, ngươi đừng nghĩ tới hắn nữa, chờ huyện lực của Liệp Tử có đủ, hóa thành hình người, sẽ rất đẹp mắt! Khiêu Hồng đột nhiên lên tiếng, nhân cơ hội quảng cáo.
"Các ngươi có thể biến thành người?"
"Mẹ nó, người nào xấu!"
Khiêu Hồng, ta là nam nhân của ngươi!
Hai người đồng thời mở miệng thật lớn.
Hoa Khấp Tuyết ngạc nhiên, Mộ Lương khó chịu, Liệp Tử giận dữ......
"Chàng có thể nghe thấy chúng ta trao đổi, Liệp Tử nói chuyện ta cũng vậy có thể nghe thấy." Hoa Khấp Tuyết phát hiện ra điểm này, nguy hiểm hí mắt.
Sắc mặt Mộ Lương đang đen như mực liền biến sắc, cười xấu hổ cười, mới vừa rồi nếu không phải hắn nhất thời nhịn không được này...... Nhưng hắn lại nghĩ, Liệp Tử nhất thời cũng sẽ nhịn không được......
Ta...ta chỉ là nói giỡn thôi.....  ai yêu Liệp Tử này,  ngươi đã bao nhiêu năm không có hóa hình người rồi, làm gì mà nam nhân hay không nam nhân! Khiêu Hồng cười gượng.
Được, ta không phải nam nhân của ngươi, đây là ngươi nói. Giọng nói lúc nào cũng âm ấm ôn nhu của Liệp Tử lần đầu tiên trở thành trầm bổng, hẳn đây là uy nghiêm vốn có.
Ai, ngươi đừng như vậy! Khiêu Hồng có chút chột dạ, nhưng vô luận nàng  có nói gì, cũng không được câu trả lời nào.
"Lại có một đôi tình cảm nguy cơ." Mộ Lương có chút không biết nói gì.
"Chớ nói sang chuyện khác." bàn tay thon của Hoa Khấp Tuyết liền nắm lỗ tai của hắn, nhưng rất nhẹ nhàng không hề có chút lực nào, vốn đây rất giống động tác trêu đùa, hiện tại Mộ Lương lại cảm thấy nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
"Chuyện này, chuyện này......" Mộ Lương cảm thấy có chút khó xử, "Cùng lắm thì về sau khi ta nói chuyện với Liệp Tử thì nàng cũng sẽ nghe thấy đây thôi."
Hoa Khấp Tuyết mấp máy môi, lúc này mới hừ nhẹ một tiếng, thả tay xuống.
"Hắc hắc, A Noãn đừng nóng giận,, xem so tài." Mộ Lương chỉ chỉ lên lôi đài, Cảnh Duệ đang bắt đầu so tài.
"Khụ khụ, không biết chúng ta có  vinh hạnh đó hay không, biết các ngươi đang cùng ai nói chuyện?" Hoa Trảm Lãng ở bên cạnh nghe được nhưng không hiểu chuyện gì, không nhịn được hỏi.
"Thật xin lỗi, ngươi không có cái  vinh hạnh này." Mộ Lương liếc xéo hắn, cao ngạo vô cùng, thấy vậy Hoa Trảm Lãng thiếu chút nữa không nhịn được mà đánh hắn.
"Hoàng thẩm, ngài nói cho Hỏa Nhi biết được không." Mộ Hỏa Nhi cũng rất hiếu kì muốn biết, lập tức làm nũng, "Hơn nữa Tôn điệt tử của ngài cũng muốn biết."
"Ta tên là Khiêu Hồng, cùng Liệp Tử là vậy bảo vật hộ thân của chủ tử cùng người nam nhân kia!" Còn không đợi Hoa Khấp Tuyết trả lời, Khiêu Hồng đã tỏa ánh sáng, sau đó hả hê tuyên bố.
"Ở bên ngoài, đàng hoàng một chút." Hoa Khấp Tuyết đột nhiên trầm mặt, rút Khiêu Hồng ra, lạnh lùng nhìn nàng, nàng không muốn rước lấy phiền toái không cần thiết.
"Chủ tử, ta đã sai rồi......" Khiêu Hồng rất sợ Hoa Khấp Tuyết tức giận, lập tức không dám nói lời nào, ánh sáng đỏ cũng không dám phát ra nữa.
"Ta hiểu rồi, trách không được tại sao hoàng thẩm đều không đeo trâm bạch ngọc nữa." ban đầu Mộ Hỏa Nhi còn thấy có chút kỳ quái, Tuyết Tuyết tại sao đột nhiên thích cây trâm huyết ngọc, thì ra là thần vật.
"Lão Đầu Nhi trước khi đi cho các ngươi hay sao?" Hoa Trảm Lãng nhíu mày.
"Khiêu Hồng cùng Liệp Tử vẫn sống ở dưới đáy Hàn Trì, sư phụ để cho chúng ta đi lấy thử một lần." Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái.
"Đã mạnh giờ càng mạnh hơn...... Tại sao những tôm tép chúng ta  lại không có cách nào biết thành Tôm Hùm một lần chứ?" Bạch Thánh Vũ thở dài, rất là hâm mộ nhìn Khiêu Hồng.
"Tôm Hùm cũng là tôm." Không biết Lưu Nguyệt hồi hồn từ lúc nào thuận miệng nói.
"Bị Cảnh Duệ la là đáng đời!" Bạch Thánh Vũ giật giật khóe miệng, có chút cắn răng nghiến lợi nói.
"Vậy chuyện các ngươi tu luyện, có liên quan gì với chúng nó không?" Hoa Trảm Lãng đánh vào đầu Bạch Thánh Vũ một cái, quay đầu hỏi.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái.
"Trận thứ bảy,Cảnh Duệ Mộ quốc đấu với Phó Lợi Phong Quốc!"
Mọi người chuyển lực chú ý sang lôi đài, đây là trận đấu cuối cùng của hôm nay, nếu Mộ quốc có thể thắng, vậy hôm nay liền coi như đã tạo nên kỳ tích, từ xưa đến nay, không có quốc gia nào có thể toàn thắng ở vòng đấu đầu tiên.
Phó lợi nhìn nam nhân có khuôn mặt tối tăm trước mặt, sống lưng mơ hồ lạnh cả người, hình như hắn không có làm chuyện gì để cho hắn ta tức giận đi, không khỏi nhẹ giọng hỏi, "Cảnh đại nhân, ngài không có chuyện gì chứ?"  m thanh nhỏ nhẹ, thật là cân xứng với cái khuôn mặt nữ nhân kia.
Cảnh Duệ  nghe hắn nói, cũng nổi da gà, hỏa khí cuối cùng trong lòng cũng cháy lên, liền vận khởi hết toàn bộ Huyễn Lực đánh về phía Phó Lợi, đòn đánh xuống vừa nhanh vừa mạnh, rất giống phóng cách sắc bén của những người Phong Quốc đấu trước đó.
Trong lòng Phó Lợi cả kinh, cũng thu hồi vẻ mặt vui đùa, chuyên tâm né tránh công kích của hắn, nhân cơ hội rút bảo kiếm từ trong vỏ kiếm ra, đâm về phía hắn.
Cảnh Duệ giống như đang mất bình tĩnh, nhìn kiếm đâm tới, cũng không thèm tránh vội, vọt thẳng tới, bộ dáng nhìn rất là dữ dội.
Trong bụng Phó Lợi cười lạnh, Cảnh Duệ nhìn bên ngoài thì thông minh, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một mãng phu, cứ xông về phía trước như vậy, một lát chết như thế nào cũng không biết, nhưng sau một khắc, thì hắn không thể nào cười được nữa.
Hắn vận hết mười phần công lực cho cú đâm này nhưng chỉ một chút nữa là kiếm sẽ đâm trúng trái tim của Cảnh Duệ, lại thấy hắn đột nhiên đưa tay lên trước ngực vừa đỡ, vừa trực tiếp bắt lấy mũi kiếm, làm cho bảo kiếm không thể đi về phía trước được nữa.
Sắc mặt Phó Lợi trầm xuống, muốn rút bảo kiếm trở về, lại cảm thấy tay của Cảnh Duệ giống như dính chặt vào bảo kiếm, trong lòng cả kinh, muốn quăng kiếm tránh đi, nhưng Cảnh Duệ không cho hắn cơ hội này, tay xuất ra nội lực, liền làm cho bảo kiếm bị vỡ nát, sau đó liền phóng tới bắt lấy cổ họng của Phó Lợi.
"Chậc chậc, lần đầu tiên thấy tiểu tử này ra tay độc ác như vậy." Bạch Thánh Vũ ngạc nhiên nói, bình thường Cảnh Duệ không ra tay, cho dù có ra tay, cũng không có chiêu thức tàn nhẫn như thế, đánh cho người  đến chết như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Lưu Nguyệt khẩn trương nhìn Cảnh Duệ, mới vừa rồi khi kiếm kia thiếu chút nữa đã đâm vào ngực của hắn, khi nàng nhìn thấy thì hô hấp thiếu chút nữa ngưng lại, ít nhiều gì nàng cũng nhìn ra Cảnh Duệ đang liều chết mà động thủ.
"Hồng nhan họa thủy......" Trạch Lương lần nữa lặng lẽ mở miệng.
"Lưu Nguyệt, không cần phải lo lắng, Cảnh Duệ sẽ không thua." Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Lưu Nguyệt.
"Nhưng cái kia này......" Lưu Nguyệt cau mày, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tất cả đều là lo lắng.
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nên học phải tin tưởng." Hoa Khấp Tuyết ngắt lời nàng, nếu Lưu Nguyệt vẫn không toàn tâm tin tưởng Cảnh Duệ, thì bọn họ sẽ không hạnh phúc.
Lưu Nguyệt cắn môi một cái, cuối cùng gật đầu.
"Hoàng thẩm, lúc nào thì người đã trở thành người biết thuyết giáo rồi vậy?" Mộ Hỏa Nhi híp mắt cười nhìn Hoa Khấp Tuyết, giống như là phát hiện ra bảo bối gì.
Hoa Khấp Tuyết híp híp mắt, lại không nói chuyện.
"Hoàng thẩm, ta nhớ được trước kia người lúc nào cũng Lãnh Băng Băng, không nói lời nào!" Mộ Hỏa Nhi không ngừng cố gắng, Hoa Khấp Tuyết hoàn toàn trầm mặc như không có liên quan gì đến nàng.
"Ta không phải trời sanh ra đã lạnh lùng." Hoa Khấp Tuyết khẽ buông mắt xuống, lạnh nhạt nói, nếu nàng có sống cùng với song thân khoẻ mạnh, có lẽ nàng sẽ không phải như thế này.
Nghĩ tới đây, thì giọng nói của nữ kia lại giống như đang vang trong đầu, làm cho nàng không nhịn được đau mà lòng.
"Hỏa Nhi." Mộ Lương đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Mộ Hỏa Nhi, ngay lúc đó cũng ôm Hoa Khấp Tuyết càng chặt hơn.
"Hỏa Nhi, đừng nói nữa." Lúc này Hoa Trảm Lãng cũng ngăn Mộ Hỏa Nhi hỏi nữa, hắn cảm thấy nỗi bi thương trên người Tuyết Tuyết, mặc dù chỉ trong nháy mắt.
Mộ Hỏa Nhi tự biết mình đã nói sai, ngoan ngoãn câm miệng.
"A Noãn, ta nói rồi, nàng có ta là đủ rồi." Mộ Lương khẽ vuốt ve đầu của nàng, giọng nói có chút trầm thấp, mang theo cảm giác trấn an lòng người.
Hoa Khấp Tuyết không nói gì, chỉ là thở dài một cái.
Tranh tài không kéo dài bao lâu, nhất là khi Cảnh Duệ đánh ra các công kích rất ác độc, Phó Lợi rất nhanh bị thua, vì vậy, đã sáng lập ra kỳ tích, tất cả năm người đều tiến vào vòng tranh tài thứ hai.
"Cảnh Duệ!" Lưu Nguyệt nhìn Cảnh Duệ xuống, vội vàng đứng lên.
"Vương Gia, ta mệt mỏi, đi về nghỉ trước." Cảnh Duệ thẳng đi qua Lưu Nguyệt bên cạnh, nhàn nhạt nói, sau đó liền bước đi mà không hề quay đầu.
Lưu Nguyệt ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm gì.
Những người khác thấy vậy, chỉ lắc đầu, cũng không hề nói gì.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết đứng lên, nhìn thấy Trịnh loan ở phía trước đang ôm vương Tước Nhi đi về phía mình, không khỏi nở nụ cười, "Đức vương, cùng về thôi."
"Ừ." Trịnh loan gật đầu, cười có chút xuân phong hả hê, sau khi nghĩ thông suốt, tâm tình cả người liền tốt hơn rất nhiều.
"Chậc chậc, Trịnh loan, ngươi giống y như tiểu hoàng đế của Mộ quốc chúng ta trước kia, đều coi nàng dâu của mình thành muội muội." Bạch Thánh Vũ vẫn không nhịn được, liền nói.
Trịnh loan lúng túng ho khan một cái, cúi đầu nhìn ánh mắt người trong ngực, trong mắt liền hiện lên đau lòng, nếu như hắn còn chưa nghĩ thông suốt, sợ sẽ làm Tước Nhi khổ sở càng lâu hơn nữa.
"Nếu như ngươi làm Hoàng đế, ta liền không diệt Tước quốc." Mộ Lương nhàn nhạt cười.
Trịnh Loan đang đi song song với hắn, nghe vậy, liền mỉm cười, "Tốt."
"Ừ, nam nhân có dã tâm nhìn càng đẹp mắt." Bạch Thánh Vũ nhìn quanh thân của Trịnh Loan rõ ràng phong cách đã khác trước, cười cười nói.
"Đa tạ khích lệ." Trịnh loan cười cười, từ chối cho ý kiến.
"Lại có một nam nhân rơi vào ái tình." Bạch Thánh Vũ than thở, lặng lẽ đi tới Trạch Lương bên cạnh, người đàn ông độc thân đi cùng người đàn ông độc thân cũng có chỗ tốt, không bị áp lực.
Phong Vụ Niên  không biết từ lúc nào đứng ở trước mặt, đám người Mộ Lương thấy vậy, chậm rãi dừng bước.
"Không chết?" Mộ Lương cười lạnh, trong mắt không có ý tốt.
"Còn chưa có được Tuyết cô nương, ta làm sao nhẫn tâm chết được?" khí thế của Phong Vụ Niên rất là phách lối, sau đó lại cười lạnh.
Hoa Khấp Tuyết giận tái mặt, lạnh lùng nhìn hắn, không khí bốn phía dần dần đông lại, người chung quanh hình như cảm thấy khí lạnh, liền nhanh chóng đi lối khác.
"Phong Vụ Niên, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết." Hoa Khấp Tuyết lãnh lùng giận dữ nói, nghĩ đến ngày đó vừa mở ra mắt, thấy người nam nhân muốn hôn mình không phải là Mộ Lương, một khắc kia nàng thật sự muốn phá hủy hắn, dĩ nhiên, nàng xuống tay cũng không nhẹ.
"Nữ nhân thì đừng lớn lối như vậy thì tốt hơn." Phong Vụ Niên cười lạnh, "Ta đã không phải là ta của trước kia."
"Phải hay không phải, ngươi cuối cùng sẽ là bại tướng dưới tay của ta." Mộ Lương đột nhiên nhàn nhạt nở nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phong Vụ Niên lại đầy sát ý.
Sống lưng của Phong Vụ Niên lạnh cả lên, nhưng nghĩ đến mình đã có ảo thuật vô thượng, lập tức đều chỉnh lại thân thể, phách lối tuyên chiến, "Bại tướng dưới tay? Ngươi là đang nói chính ngươi sao."
"Cho ngươi hai con đường, thứ nhất, hiện tại ta giết chết ngươi; thứ hai, chờ trên chiến trường, ta giết chết ngươi." So phách lối, người nào hơn được Mộ Lương, Mộ Lương vốn so với Phong Vụ Niên còn cao hơn một chút, hắn đứng thẳng người sau đó từ trên cao nhìn xuống Phong Vụ Niên, khí thế bức người tự nhiên mà phát ra.
Sắc mặt Phong Vụ Niên liên tái xanh, đang muốn nói gì, lại thấy không trung thoáng qua một vệt kim quang, ánh mắt giật giật, hừ lạnh một tiếng liền lắc mình rời đi.
"Ảo thuật của hắn đã tiến bộ không ít, vượt qua Hoa Thủy Thủy." vừa rồi Hoa Khấp Tuyết đã thăm dò nội lực của hắn một chút, có chút kinh ngạc.
"Phía sau hắn, có người." Mộ Lương hừ nói, "A Noãn, còn nhớ lúc đại thọ của Mộ Lê, hắn đưa cái hộp chứa trận thế bên trong không?"
"Nếu người ở sau lưng hắn muốn đối phó chúng ta, sợ là có chút khó giải quyết." Hoa Khấp Tuyết vừa đi vừa nói.
"Hai người các ngươi còn sợ gì." Hoa Trảm Lãng bĩu môi, một người so với một người mạnh mẽ hơn, còn nói khó giải quyết gì chứ.
"Nhân Ngoại Hữu Nhân Thiên Ngoại Hữu Thiên." Mộ Lương không đồng ý mà lắc đầu, "Trực giác nói cho chúng ta biết, chúng ta bây giờ vẫn còn rất yếu."
Lời này vừa nói ra, dưới chân mọi người liền lảo đảo một cái.
"Ôi." Lưu Nguyệt vẫn còn đang thất thần, không có chú ý người phía trước bởi vì dưới chân lảo đảo mà ngừng lại, liền đụng phải tiểu thư nhà mình.
"Cẩn thận chút." Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, kéo nàng đến trước mặt, nhìn bộ dạng thất thần của nàng, liền thở dài.
Mộ Lương thấy vậy, có chút dở khóc dở cười, không muốn Lưu Nguyệt đụng vào vợ hắn nữa, hắn giơ tay kêu Đại Hoa tới đây.
"Ngao!" Đại Hoa gầm nhẹ một tiếng, hù rất nhiều người đi đường chạy đi.
"Lên đi, mười một người, nó cõng được." Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết nhảy lên trước.
Mọi người gật đầu, từng người một bay lên lưng hổ.
Lưu Nguyệt vẫn còn bộ dáng thất thần kia, khi nàng dùng sức bật lên, không kịp thu thế lại, rơi mạnh lên lưng của Đại Hoa.
"Ngao!"
Bạch Hổ Đại Hoa ủy khuất gầm nhẹ. Hạ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.