"Vương Gia, đến rồi." Thuyền chậm rãi dừng lại, Trạch Linh vào báo.
Mộ Lương gật đầu một cái, thấy hắn còn muốn lên tiếng, liền ra một dấu tay ý bảo hắn không nên nói nữa lời nói, nhìn dáng vẻ Hoa Khấp Tuyết ngủ say, mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, bế nàng đi ra ngoài trước.
"Tình cảm của Vương Gia cùng vương phi đúng là rất tốt." Trịnh Loan không nhịn được cảm khái, mắt nhìn về hình ảnh phía trước.
"Loan ca ca, tình cảm của chúng ta cũng có thể rất tốt." Vương Tước Nhi đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười híp mắt nói.
Tần Phong vỗ trán, "Vương cô nương, làm nữ nhân phải biết dè dặt biết không?"
"Hừ, không biết!" Vương Tước Nhi chu mỏ.
"Ta cùng với Tước Nhi tình cảm luôn luôn rất tốt." Trịnh Loan cười cười, "Đúng là ta đã nhìn Tước Nhi lớn lên."
Nụ cười Vương Tước Nhi liền cứng đờ, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt mang theo một nụ cười tự giễu, đã sớm biết người ta chỉ là coi nàng như người thân, cần gì phải tự mình chuốc lấy đau khổ nữa, như vậy cũng tốt, sau khi trở về Tước quốc, nàng cùng hắn sẽ thật sự không qua lại nữa.
Trịnh Loan như đang suy nghĩ điều gì nhìn theo bóng lưng của nàng, híp híp mắt, chậm rãi đứng dậy, "Chúng ta đi thôi."
"Oa, Phong Quốc thật là đẹp." Vương Tước Nhi mặt vui mừng nhìn phong cảnh của Hải Cảng, mỗi tòa lầu nhỏ đều rất khác biệt, chung quanh còn trồng rất nhiều cây cối hoa cỏ.
"Đi thôi." không biết từ lúc Trịnh Loan đã đi tới phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540245/chuong-72-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.