Editor: Mộc Du
"Chúng ta, nướng thịt thôi." Cảnh Duệ sững sờ, từ từ buông Lưu Nguyệt đang ôm trong tay ra, mắt không biểu cảm mà đi đến trước đống lửa ngồi xuống, từ bên hông rút ra chủy thủ, cúi đầu, đem thịt rắn chia làm một đoạn một đoạn, không ai thấy được khóe miệng hắn đang cười ngây ngô.
Lưu Nguyệt sờ sờ mặt của mình, một mảnh nóng ran.
"Linh Xà này, đều là theo bầy, không thể nào chỉ có một con." Hoa Trảm Lãng nói ra suy nghĩ, cùng Mộ Lương một dạng, đem Mộ Hỏa Nhân ôm ở trên đùi, tránh cho nàng cảm lạnh.
"Dò đường." Hoa Khóc Tuyết thản nhiên nhìn phía xa.
"Xem ra, Phong Quốc đã bắt đầu có động tác rồi." Bạch Thánh Vũ như có điều suy nghĩ cười cười: "Những người này, chẳng lẽ đều đem trụ cột của Mộ Quốc quên đi?"
Dứt lời, liền nhìn về phía Mộ Lương.
"Thiên hạ không loạn, ta với A Noãn làm thế nào mà có phần đại lễ tặng cho Mộ Lê." Mộ Lương châm chọc cười một tiếng.
"Trong lúc diễn ra cuộc so tài tranh bá, Tước Quốc cùng Phong Quốc sẽ có động tĩnh." Hoa Khóc Tuyết suy nghĩ một chút, nói.
"Vậy thì như thế nào." Giọng nói của Mộ Lương rất bá đạo, hắn cũng khôngcần thiết phải sợ hãi.
Bạch Thánh Vũ lật miếng thịt rắn nướng trong tay, nghe lời kia của Mộ Lương, sắc mặt liền thay đổi: "Đúng vậy a, Lão nhân gia ngươi ngược lại nói thật nhẹ nhàng, người lỗ vốn chính là ta!"
"Bạch Thánh Vũ, cuộc trao đổi này, ngươi sẽ không phải chịu thua thiệt." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi tài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540243/chuong-70-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.