Hoa Khóc Tuyết quay đầu lại liếc nhìn Mộ Lương, chỉ thấy hắn đang lười biếng tựa người trên ghế, cười tà nhìn mình, trong lòng mắng to ba lần “Nghiệt chướng!” Mặt không biểu cảm quay đầu đi, cẩn thận nghiên cứu cái rương gỗ.
Hoa Khóc Tuyết nghiên cứu nửa ngày, nhíu nhíu mày, thản nhiên mở miệng: “Ngũ hành bát quái, ta không am hiểu.”
“Đã nói nàng là cái bình hoa mà, cái gì mà không am hiểu, còn không phải là tìm cho mình bậc thang để đi xuống sao?” Có người không nhịn được lên tiếng.
“Đúng vậy đúng vậy, đừng có ở đó làm cho Mộ quốc chúng ta mất mặt nữa.”
......
“Ngũ hành bát quái?” Mộ Lương nhíu mày, ngay sau đó hướng Hoa Khóc Tuyết ngoắc ngoắc môi, không tiếng động mở miệng “không mở được thì trở lại đây ta nhớ nàng lắm.”
Hoa Khóc Tuyết đọc hiểu khẩu hình môi của Mộ Lương, thấy hắn cứ như vậy liền muốn gọi mình trở về, nguy hiểm híp híp mắt, đột nhiên ở trên thùng gỗ nặng nề vỗ một chưởng, quay đầu nhìn về phía Mộ Lê hỏi: “Hoàng thượng, có để ý ta làm hư hại đến đồ trong rương gỗ này hay không?”
Giọng nói thản nhiên nhưng là Mộ Lương lại nghe được một chút mùi vị tức giận ở bên trong, lập tức bất đắc dĩ cười, cô gái nhỏ này chẳng lẽ là nghĩ hắn đang cười nhạo nàng? Đây là quá oan uổng cho hắn rồi!
“Việc này thì phải hỏi Thái tử một chút.” Mộ Lê nhíu mày, cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên một cái, theo hắn quan sát, Phong Vụ Niên này dường như đối với hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540232/chuong-68-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.