“Mộ Lương, chờ một chút, một mình chàng trở về vương phủ.” Hoa Khấp Tuyết ngước mắt nhìn hắn.
“A Noãn muốn đi đâu?” Mộ Lương sắc mặt trầm xuống, tay đang ôm nàng cũng nắm lại thật chặt.
“Độc này, đoán chừng là do Đông Phương Vũ hạ, một mình chàng trở về, bí mật của nàng nhất định sẽ bại lộ.” Hoa Khấp Tuyết mím môi cười nhạt, đáy mắt lại xẹt qua lãnh ý.
“Đoán chừng?” Mộ Lương hừ lạnh, mặt tràn đầy sát ý, “A Noãn, lúc này, nàng ta thật không trốn thoát rồi.”
Mộ Lương ấn Hoa Khấp Tuyết vào ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của nàng, trên mặt hiện lên đầy thương tiếc cùng tự trách, “A Noãn, ta không nên lưu nàng ta đến bây giờ, như vậy nàng sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như vậy.”
“Tự trách làm gì? Đông Phương Vũ là do ta muốn lưu lại.” Hoa Khấp Tuyết nhìn bộ dáng tự trách của hắn, giọng nói liền mềm đi không ít, “Hơn nữa, nếu không phải nhờ nàng ta, huyễn lực của chúng ta cũng sẽ không tăng lên được nhiều như vậy.”
“A Noãn còn muốn cảm tạ nàng?” Mộ Lương cười như không cười nhìn nàng, cưng chiều ngắt cái mũi của nàng, ngay sau đó lộ ra một nụ cười mập mờ, “Đích thực là nên cám ơn nàng ta, nếu không ta còn không muốn biết bị nghẹn tới khi nào mới có thể ăn tiểu yêu tinh này vào trong bụng.”
“Mộ Lương!” Hoa Khấp Tuyết trừng mắt nhìn hắn chằm chằm, nam nhân này tại sao lại không đứng đắn như vậy.
“Vẫn còn gọi Mộ Lương, gọi Mộ Lương, A Noãn, xưng hô như vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540224/chuong-66-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.