“Nguyệt Nguyên, ngươi là tể tướng của Phong quốc, ngươi làm như vậy, có tính là đang bán nước không?” Mộ Lương cười như không cười nhìn nam tử đứng trước mặt.
“Mạng của ta là do Vương gia cứu, ta làm tể tướng của Phong quốc cũng chỉ để một ngày có thể trợ giúp cho Vương gia.” Nguyệt Nguyên thản nhiên cười, hắn vốn vô tâm với chức vị, nhưng trong lúc vô tình hắn biết Phong quốc muốn cùng với tước nước hợp lực tấn công Mộ quốc nên hắn dứt khoát dấn thân vào quan trường, chỉ vì muốn cung cấp tin tức đáng tin cậy nhất cho Mộ Lương.
“A, Phong quốc này sợ là bị bức đến tức điên rồi.” Mộ Lương cười khẽ, người này là do hắn cứu, nếu hắn nghĩ muốn báo ân, vậy hắn cũng sẽ không ngăn cản, nghĩ đến Phong quốc, tròng mắt đen của hắn xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh.
“Ta chỉ trung thành với người mà đáng giá để ta trung thành.” Nguyệt Nguyên hừ lạnh, nghĩ đến Phong quốc kia, trong mắt xẹt qua giễu cợt, dã tâm của thái tử Phong quốc, hắn nhìn ra được và rất khinh thường, hắn biết thái tử này coi Mộ Lương là mục tiêu cạnh tranh lớn nhất nhưng hắn lại không biết hắn đâu có tư cách này.
Có lẽ trong lòng hắn đã sùng bái Mộ Lương một cách vô điều kiện và mù quáng, Nguyệt Nguyên coi tất cả những người muốn tranh cao thấp với Mộ Lương đều là ngu xuẩn.
“Nguyệt Nguyên, ngươi thật cố chấp.” Mộ Lương nhíu mày.
“Vương gia, năm đó ta đã sắp chết, nếu không có người, ta cũng không thể thật tốt đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540213/chuong-63-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.