"Phế vật, đi tìm cho trẫm! Hoàng thúc có chuyện gì bất trắc, trẫm sẽ cho các ngươi đều chết!" Khuôn mặt Mộ Lê lo lắng đứng ở bên ngoài Liệp Uyển, nhìn chằm chằm vào bên trong Liệp Uyển, lòng tràn đầy lo lắng cùng tức giận, âm thanh đầy lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Mộ Lê như vậy, bá đạo như vậy, ngoan độc như vậy, khuôn mặt tràn đầy lửa giận như vậy. . . . . . Nào có giống dáng vẻ bất cần đời cùng vô năng như bình thường, là bọn hắn đã nhìn lầm rồi, vẫn là hoàng thượng che đậy thật quá tốt hay sao?
Trong lúc nhất thời Liệp Uyển đều lặng yên không một tiếng động, ai cũng không dám mở miệng.
"Mộ Lê, Tuyết Tuyết bọn họ sẽ không có chuyện gì ." Bạch Thánh Diêu nắm tay của hắn, gượng cười, nhưng lo lắng trong mắt vẫn không che giấu được.
Sắc trời đã muộn rồi, nhưng Vương Gia cùng Tuyết Tuyết còn chưa có trở lại, vừa rồi bọn họ mới nghe vương gia thét lớn, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
"Thánh Diêu ." Mộ Lê ôm nàng vào trong ngực, âm thanh có chút yếu ớt, hoàng thúc là người thân quan trọng dien dan le quy don nhất của hắn, hắn không thể mất đi ngài, mới vừa rồi nghe được âm thanh gào thét kia, làm cho tim của hắn cũng đau đớn theo, hoàng thúc nhất định đã xảy ra chuyện!
"Mộ Lê. . . . . ." Hốc mắt Bạch Thánh Diêu ửng hồng, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộ Lê bi thương bất lực như vậy, lòng của nàng cũng đau đớn theo.
Đông Phương Vũ đứng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540208/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.