Bờ kênh đào quanh thành, hiện lên hai bóng người một trắng một tím lười biếng tựa vào trên cây.
”Hiện tại động đến hắn, có phải hơi sớm.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn MộLương, bọn phản loạn thật sự là ai còn chưa có tìm được.
”Muốnđộng hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể, sớm hay muộn thì có gì khác biệt?” Mộ Lương nhếch môi, dịu dàng trong mắt thay bằng sát ý: “Vốn tính lợidụng xong còn để cho hắn quay về quê dưỡng già nhưng nhi tử họ Lý lạidám động đến nàng, vậy thì không cần tốn nhiều tâm tư nữa.”
”Quan báo tư thù?” Hoa Khấp Tuyết nhíu mày.
”Có gì không thể.” Mộ Lương hừ lạnh, kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, càng nghĩ càng giận, A noãn cũng chỉ là đi dạo phố có một chút, làm sao lại cóthể trêu ghẹo tới sắc lang vậy.
”Vậy ta đây là hồng nhan họa thủy rồi?” Trong mắt Hoa Khấp Tuyết hiện lên ý cười, trong lòng tất cả đều là cảm động.
”Hừ!” Trong mắt Mộ Lương nhiễm lên tà khí, đưa tay lôi kéo nàng ôm vào tronglòng, cười ám muội: “A noãn chỉ có thể trêu chọc một mình ta.”
”Chàng đứng đắn một chút.” Hoa Khấp Tuyết coi thường mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Chuyện này, Mộ Lê biết không?”
”Ừ.” Mộ Lương gật đầu một cái, khe khẽ thở dài: “Lúc này nhà họ Lý đang đợithời cơ, cũng là thời điểm nên trừ khử, nếu không phải ta còn sống, hắncó thể đã sớm tạo phản.”
”Thì ra là như vậy, Mộ Lương, binh phùcủa hắn giao cho Mộ Lê sao?” Trong lòng Hoa Khấp Tuyết liền hiểu rõ,giương mắt nhìn Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540194/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.