“Mật thư này là giả.” Mộ Lương nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứ lời nói của Mộ Lê.
“Cái gì?” Mộ Lê có chút ngạc nhiên, “ Thứ hai người trộm là đồ giả?”
“Nó vốn là đồ giả.” Mộ Lương hừ lạnh, vứt mật thư lên bàn.
“Sao Hoàng Thúc biết được?” Mộ Lê giằng co nữa ngày, cũng không nhìn được cái gì không đúng, không khỏi thất bại nhìn Mộ Lương.
“Đầu tiên, là phong thư này.” Mộ Lương một tay chống đầu, lười biếng cười, ánh mắt phát ra đầy vẻ khinh thường.
“Bứt thư rất tốt a.” Mộ Lê ngửi ngửi, “ Còn là giấy Tùng Tương thượng hạng mà.”
“Mật thư này, làm quá lộ liễu rồi.” Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Mộ Lương, tại sao Mộ Lương cố ý cắt đứt lời nói của Mộ Lê? thì ra là… Hắn cũng có chuyện gạt mình.
Trong lòng liền có cảm giác nói không ra lời, kìm nén đến khó chịu, nhưng Mộ Lương đã không muốn nàng biết, nàng liền không hỏi, đè xuống cảm xúc khác thường trong lòng, cẩn thận suy nghĩ chuyện bức thư.
“A Noãn thật là thông minh…” Mộ Lương híp mắt cười nhìn nàng, hắn chỉ mới nói ra phần đầu, cô nàng này đã có thể hiểu được, không tệ.
“Hoàng Thẩm, phong thư này tại sao nói làm giả quá lộ liễu? Tốt vô cũng mà, không chừng nữ tử kia muốn cho màu sắc rực rỡ ….” Mộ Lê không hiểu.
Mộ Lương bị kích động đến trợn mắt, hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nhìn hắn, “Mộ Lê, người là chất nhi của ta sao….” kém, qua nhiều…..
“...” Mộ Lê khoé miệng co rút, lòng đầy giận dỗi, ai nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540167/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.