Chương trước
Chương sau
Editor: thao1504
“A! A a!” Chu Lệ Liễu hét lên chói tai phá đi không gian yên tĩnh buổi tối, lúc này thị vệ đang giao ban, nên so với bình thường đông hơn gấp hai lần, vừa nghe tiếng hét theo bản nàng xoay đầu lại.
Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn cảnh này, ném đá vụn còn trên tay xuống mặt đất, vừa vặn trúng vào thùng gỗ, thùng gỗ ngã xuống, Chu Lệ Liễu liền văng ra ngoài.
Bọn thị vệ xoay người lại, mở to mắt nhìn cảnh đang diễn ra, trong bụi cỏ có một nữ nhân trần truồng đang nằm trong đó, trên người nàng lúc này không có gì che đậy…..
Chu Lệ Liễu dù sao cũng là đại thiên kim tiểu thư, dù được nuông chiều nên rất tuỳ hứng, nhưng cũng không làm mờ đi vẽ đẹp của nàng, còn có một thân được bảo dưỡng tỉ mỉ, nên càng đẹp mặn mà hơn.
Bọn thị vệ đều là nam nhân đầy tinh lực, nhìn thấy màn này không thể dời mắt được, đồng thời đứng chết trân tại chỗ, không nhịn được nuốt nước miếng, tâm đều ngứa, dục vọng trong mắt càng ngày càng tăng lên….
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Chu Lệ Liễu mặc dù đầu còn choáng váng, cũng cảm giác có gì đó không bình thường, quay đầu lại, thấy mọi người đang nhìn chằm chằm mình, cúi đầu nhìn xuống thân thể mình, mặt lập tức đỏ lên, lấy hơi hét toáng lên.
“A a a a! Các cẩu nô tài này đều cút đi hết cho ta! Nhìn nữa ta liền móc mắt các người! Cút đi!” Chu Lệ Liễu cuống quít che thân thể mình, điên cuồng hét chói tai, nhưng che được chổ này lại không che được chỗ kia, rốt cuộc trong mắt thị vệ nhìn thấy, cảnh trước mắt như là “Vẫn còn ôm tỳ bà nửa che mặt” ( câu này không biết dịch sao….. nên mình để nguyên)
Vì lo ngại nàng là Đại tiểu thư của Chu Phủ, bọn họ là hạ nhân nên không dám ở lại, rối rít chạy ra khỏi viện, nhưng từng người không nhịn được quay đầu lại chăm chú nhìn thêm một chút, đến khi Chu Lệ Liễu lại thét chói tai.
“Tiểu thư, mau mặc y phục vào!” Tiểu nha đầu kia gặp phải màng này liền thất điên bát đảo, hiện tại đã khôi phục lại liền cởi áo ngoài ra choàng lên người Chu Lệ Liễu.
Chu Lệ Liễu khóc càng ngày càng lớn, thân thể nàng làm sao lại bị những kẻ hèn mọn kia nhìn hết toàn thân, tại sao có thể như vậy, bọn họ không xứng đáng! Nàng là muốn gã làm nữ nhân của Thánh Vương, sao có thể bị người khác nhìn hết thân thể!
“Ô ô ô…..” Chu Lệ Liễu dựa trên người nha hoàn khóc lớn, nhục nhã cũng tức giận đều nảy lên trong lòng, đột nhiên nắm quần áo, đẩy mạnh nha hoàn kia ra, tay liền tát nàng một cái, khuôn mặt vặn vẹo, “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi mà ra!”
“Tiểu thư! Chuyện này không liên quan tới ta!” nha hoàn kia uỷ khuất khóc, bụm mặt quỳ xuống đất.
“Liễu Nhi, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Lệ Liễu đang giơ tay lên định đánh, thì nghe âm thanh phía sau truyền tới, lần nữa khóc lớn, “Phụ Thân, người làm chủ cho Liễu Nhi….”
Người tới chính là Chu Khôn, phía sao hắn còn có chất nhi Lưu Mạn.
Chu Khôn vội vã đi lại, ôm Chu Lệ Liễu đi về phía phòng, không hề nhìn nha hoàn đang quỳ dưới đất.
Bộ dáng Lưu Mạn ngày thường ngày luôn đào hoa, đặc biệt là đôi mắt, mang theo tà khí, ánh mắt nhìn Lưu Lệ Liễu đang thoả thân như vậy mắt liền toả sáng, miệng nuốt nước miếng, cười dâm đãng, tính tình tiểu biểu muội tuy có chút cay cú, nhưng thân người lại….. nhìn thấy làm cho người ta rất mê người.
Lưu mạn nổi ý dâm, vốn định đi theo vào phòng, nhưng bị Chu Khôn ngăn bên ngoài.
“Lưu Mạn, ngươi về trước đi, chuyện này để ta xử lý.” Chu Khôn chận cửa, sắc mặt rất khó coi, chuyện đã xảy ra như vậy, tâm tình hắn làm sao tốt cho được.
Lưu Mạn sửng sốt, gật đầu đáp ứng, sau khi cửa phòng đóng lại, mới ngẩng đầu lên, trong mắt nổi lên dục vọng, tiểu muội này, tư vị thật mất hồn, hắn nhất định phải nếm thử.
Tà khí trong mắt càng ngày càng lộ ra, Lưu mạn chỉnh lại quần áo, lưu luyến nhìn cửa phòng Chu Lệ Liễu, sau đó xoay người rời đi.
Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hết cảnh đang phát sinh, thấy Lưu Mạn đã rời đi, mặt liền xẹt lên tinh quang, liền giơ chân đá Mộ Lương đang nằm thoải mái dưới đất. “Đi tìm giúp đồ cho Mộ Lê đi.”
Chu Lệ Liễu xảy ra chuyện như vậy, Chu Khôn nhất định sẽ không rời đi liền, bọn họ sẽ đủ thời gian tìm mật thư.
“Như vậy liền trả thù xong?” Mộ Lương nhíu mày, “A Noãn, nàng thật lương thiện.”
“Thật không?” Hoa Khấp Tuyết hơi cúi đầu, che suy nghĩ trong mắt lại, làm sao như vậy là xong, bất quá hôm nay thu thập Chu Lệ Liễu là chuyện thứ yếu, nàng chỉ tạm thời buông tha cho nàng, Lưu Mạn kia….. Có thể lợi dụng được.
“A Noãn….” Mộ Lương ngồi dậy, cười mang chút tà khí, “Nàng không cần tìm người X nàng, nếu không thì, ta quăng nàng vào quân doanh làm quân kĩ.”
Mộ Lương nghe tiếng khóc Chu Lệ Liễu trong phòng, mắt lạnh lùng.
“Còn chưa tới lúc.” Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn “Đi đến phòng ngủ Chu Khôn”
Mộ Lương bĩu môi, không đồng ý.
“Việc này, ta tự mình làm.” Hoa Khấp Tuyết thở dài, nhìn thẳng hắn, nàng biết hắn trong lòng còn để ý chuyện bữa trước nàng ta làm tay nàng bị thương, nhưng chính mình có thù tất báo, như thế mới thích! “Được rồi.” Mộ Lương cười cười, dịu dàng nhìn nàng, A Noãn của hắn muốn tự mình báo thù, vậy hắn cũng không cản trở, chẳng qua….. Ánh mắt liền lạnh lùng, nếu trả thù quá nhẹ, hắn sẽ giúp nàng thêm một chút.
“Đi thôi, Chu Không sẽ không ở cùng Chu Lệ Liễu nguyên buổi tối đâu.” Hoa Khấp Tuyết kéo nhẹ góc áo một cái Mộ Lương.
Mộ Lương nhìn nàng mỉm cười, biểu tình càng trở nên dịu dàng, nhẹ gật đầu, nắm chặt tay nàng, bay khỏi nóc nhà.
Hai thân tím trắng hoà thành một, ở trên không Chu Phủ bay tới bay lui, lại không người nào nhìn thấy, thủ vệ Chu Phú tất nhiên rất nghiêm ngặt, nhưng Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết là người như thế nào, võ công siêu việt ở tầng thứ chín, tốc độ kia tư nhiên có thể không thể chậm hơn so với gió.
Rất nhanh, bọn họ liền tới phòng ngủ của Chu Khôn, thủ vệ chỉ cảm thấy có trận gió thổi qua, đầu óc chỉ choáng váng một chút, cửa phòng rất nhanh được mở ra rồi đóng lại, đợi bọn hắn quay đầu lại, hai người đã đi vào phòng ngủ.
“Chàng không phải chỉ đạt tầng thứ chín.” Hoa Khấp Tuyết có chút kinh ngạc, vẫn biết hắn rất mạnh, lại không nghĩ lại cao cường đến vậy, nàng đang ở giữa tầng thứ chín, mà Mộ Lương như vậy, chắc chắn so với tầng thứ chín cao hơn nhiều.
“Không mạnh, thì làm sao bảo vệ nàng?” Mộ Lương nghe vậy, khẽ câu môi, mắt khẽ kíp lại, mắt đầy nhu hoà, kỳ thật hắn không muốn nói là, võ công của hắn đã vượt qua cấp bậc võ công cao nhất của Vân Huyễn đại lục.
“Mau tìm kiếm đi.” mặt Hoa Khấp Tuyết có chút nóng lên, hắng giọng một cái, liền xoay người,nàng là đứa nhỏ da mặt rất mỏng, không thể so sánh với da mặt dày của hắn.
Mộ Lương thấy vậy, ý cười càng sâu, cố nến không cười ra tiếng, đuổi tới bên cạnh nàng.
Trong phòng ngủ lúc này không mở đèn, nhưng võ công của hai người không phải luyện cho có, tới bát tầng đã có thể nhìn và hành động trong ban đêm như ban ngày, huống chi là bọn hắn?
Hoa Khấp Tuyết tìm kiếm trên bàn, lại không phát hiện gì, xoay người đi đến giá sách, nàng nhớ rõ sư phụ thường mang Tẩy Tuỷ Đan giấu vào mật thất ngoài sau giá sách…..
“A Noãn không cần vất vả như vậy.” Mộ Lương không tiếng động cười, đem nàng ôm vào trong ngực mình.
“Hả?” Hoa Khấp Tuyết khó hiểu, làm như vậy sao nàng tìm được?
Mộ Lương cười không nói, chậm rãi vung tay một cái, một luồng khí màu trắng như sương nằm trong tay hắn, ngay sau đó phân tán khắp nơi, trong nhất thời, phòng ngủ như bị một tầng sương mỏng bao phủ…………..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.