Lúc Lưu Nguyệt đến nhà ăn, Hoa Khấp Tuyết đang ngồi ung dung uống trà, thấy nàng đến, nhẹ gật đầu với nàng, ý bảo nàng ngồi kế bên mình.
“Không cần, không cần, ta là hạ nhân, không thể cùng chủ tử ngồi chung một chỗ.” Lưu Nguyệt xua tay, đi đến đứng cạnh Hoa Khấp Tuyết.
“Ngồi.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nàng, nàng cũng không cảm thấy mình và người khác có gì khác nhau.
Lưu Nguyệt thấy nàng tức giận, vội vàng ngồi xuống, “Tiểu thư xin đường tức giận, ta liền ngồi xuống!”
“Ngươi không phải hạ nhân.” Hoa Khấp Tuyết uống ngụm trà, thản nhiên nhìn nàng.
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, làm cho Lưu Nguyệt hốc mắt đỏ lên, trong lòng liền bị nàng bắt làm tù binh, chưa có từng có người chủ tử nào đối xử nàng như vậy, tiểu thư tuy lạnh lùng như băng, nhưng đối với nàng, là thật tâm! Nàng đời này sống là người của nàng, chết làm quỷ cũng của nàng!
Hoa Khấp Tuyết không biết, một câu nói của nàng liền làm cho một người nguyện trung thành, nàng cũng không biết, hôm nay chỉ vì một hành động nhỏ của nàng, lại lam cho con đường phía sau của mình, càng ngày càng thuận lợi.
Mộ Lương đã thay quần áo tiến vào, liền thấy Lưu Nguyệt khóc sướt mướt, bộ dáng cảm động muốn chết, tức giận liếc nàng một cái, sau đó mỉm cười đi đến bên cạnh Hoa Khấp Tuyết.
“A Noãn, Uống trà à?”
Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt nhìn hắn, chỉ cần nhìn qua mọi người đều biết nàng uống trà.
Mộ Lương thấy nàng không phản ứng, cũng không tức giận, theo thói quen ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-phi-cua-nhiep-chinh-vuong/540159/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.