Chương trước
Chương sau
Bảo bối muội muội còn chưa kịp nuôi lớn, đã bị kẻ khác giành định thân trước, Diệp Lệ có chút khổ sở, còn chưa đợi tâm tình hắn bình phục phần nào, thánh chỉ tứ hôn đã được ban xuống.
Lúc này toàn bộ Hầu phủ đều luống cuống, loạn hết cả lên.
Diệp Lệ và Mạnh thị đã chuẩn bị sẵn tâm lý, còn ổn định chút; tam lão gia Diệp Thừa Xương cùng tam thái thái Mai thị vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Diệp Thiên còn nhỏ như vậy liền cùng Dự Vương định thân, bên phía nhị phòng không khí lại càng thêm phần quỷ dị.
Diệp Dung tức giận đem tất cả bình hoa ấm trà trong phòng mình đập nát, Diệp Phù cũng trầm khuôn mặt không nói lời nào, đám tiểu nha hoàn sợ tới mức không dám thở mạnh nói lớn tiếng.
Nhị lão gia Diệp Thừa Hồng cùng nhị thái thái Tề thị mày ủ mặt ê ngồi đối diện nhau, Tề thị thấp giọng nói: "Lão gia, ngươi xem việc này có phải hay không thật là khéo a, Thiên tỷ nhi này định thân với vị kia, đại phòng liền có Dự Vương chống lưng, cứ như vậy chúng ta..."
Diệp Thừa Hồng cau mày suy nghĩ nửa ngày, "Đây cũng không nhất định là chuyện xấu, là phúc hay họa, cũng phải xem chúng ta như thế nào vận tác."
"Lão gia đây là có ý tứ gì?" Tề thị nghi hoặc.
Diệp Thừa Hồng trầm ngâm một lát, "Dự Vương chính là thân vương, lại là nhi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất, nếu chúng ta có thể dựa vào khỏa đại thụ này, cả đời này đều không cần sầu lo."
"Lão gia nghĩ đến quá tốt đẹp đi, Dự Vương kia sẽ làm chỗ dựa cho chúng ta sao?" Tề thị không cho là đúng, liền tính đây là khỏa đại thụ, người ta cũng chỉ sẽ làm chỗ dựa cho đại phòng bên kia nương nhờ.
Diệp Thừa Hồng liếc nhìn nàng một cái, "Tóc dài kiến thức ngắn, thành sự tại nhân, thành hay bại là do chúng ta ngươi có hiểu hay không? Thiên tỷ nhi năm nay mới tám tuổi, muốn xuất giá như thế nào cũng phải đợi đến mười lăm, vẫn còn thời gian bảy năm đâu. Thiên tỷ nhi tuổi còn nhỏ như vậy, đã hiểu được cái gì, La thị nằm trên giường không dậy nổi, Lệ ca nhi lại không thể thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, ngươi nếu dùng thêm chút tâm tư, còn không thể đem tâm nàng câu lại đây sao?"
"A, ta đã hiểu!" Tề thị ngốc lăng một lát, đột nhiên vỗ bàn hào hứng, "Ý của lão gia là làm cho nàng cùng đại phòng nội bộ lục đục, lại chuyển qua thân cận với nhị phòng chúng ta, đến lúc đó, nàng thành Vương phi, chỗ tốt cũng là chúng ta hưởng, Dự Vương tự nhiên cũng thành núi dựa cho chúng ta!"
"Đây là nội trạch sự, ngươi cùng lão thái thái thương lượng với nhau mà làm là được." Diệp Thừa Hồng đứng lên, chắp tay sau lưng đi qua thư phòng ở ngoại viện. Nữ nhân vốn dĩ kiến thức nông cạn, hắn cũng không cần thiết nói cho Tề thị toàn bộ kế hoạch của mình.
Tước vị Hầu phủ này hắn nhất định phải đạt được, tự nhiên không thể để cho Lệ ca nhi sống đến lúc Thiên tỷ nhi xuất giá, dựa theo kế hoạch của hắn, ngày Thiên tỷ nhi thành Dự Vương, hầu phủ đã không còn đại phòng. Lúc này đem tâm Thiên tỷ nhi câu kéo đến nhị phòng, đều chỉ là vì làm cho nàng đến lúc đó không cần quá để ý cái chết của Lệ ca nhi, mà vận dụng thế lực của Dự Vương truy tra.
Tề thị tính toán trong chốc lát, vẫn là không biết nên xuống tay như thế nào, liền dứt khoát đi Thọ An Đường tìm lão thái thái thương lượng.
Lão thái thái vẫn còn đang ảo não, Dự Vương kia cũng thật là, như thế nào liền cố tình bắn trúng Thiên tỷ nhi, nếu như nói hắn thích loại tiểu nha đầu nhỏ tuổi thì, bắn trúng Dung tỷ nhi liền tốt biết bao nhiêu. Nhìn thấy Tề thị tới, lão thái thái lập tức thu liễm lại thần sắc trên mặt, "Sao ngươi lại tới đây, lúc này không phải đang vội sao?" Tề thị chưởng quản nội vụ, bếp núc trong phủ, bình thường cơ bản chỉ có sớm tối thỉnh an thời điểm nàng mới tới nơi này tới.
Tề thị nhìn trái nhìn phải, đại nha hoàn hầu hạ lão thái thái rất có nhãn lực mà lui ra ngoài.
"Lão thái thái," Tề thị ngồi vào bên người lão thái thái, thấp giọng đem kế hoạch của nhị lão gia nói một lượt, "Thế nhưng là kẻ hầu người hạ bên cạnh Thiên tỷ nhi đều đủ cả rồi, ta chính là muốn nhét một người vào cũng không thể a, nếu không ngài phái một đứa qua đó đi, nha hoàn do tổ mẫu ban thưởng, lời nói cũng có thêm phân lượng, tới bên cạnh Thiên tỷ nhi rồi cũng có thể hỗ trợ chúng ta nói nói vài lời, truyền đạt ý nghĩ."
Lão thái thái mí mắt vừa nhấc, "Mọi việc đều phải phòng ngừa chu đáo, ngươi nhìn lại ngươi một chút xem, chưởng quản việc nội trợ đều đã bảy năm, bên người Thiên tỷ nhi thế nhưng cũng không xếp vào được một người của mình. Thôi, việc này ngươi không cần phải xen vào, ta đều có biện pháp."
Tề thị âm thầm đem lời nói của lão thái thái ngẫm nghĩ lại một lần, sợ hãi cả kinh, lão thái thái có phải hay không ở mỗi viện đều có xếp vào người vào, không chỉ có đại phòng nơi đó có, trong viện của nàng cũng có? Bất quá, các nàng ích lợi nhất trí, ngược lại cũng không sợ lão thái thái biết nhất cử nhất động của mình, về phần tham ô bạc công của hầu phủ, trừ bỏ chính nàng, ai cũng không biết rõ ràng.
Ồn ào náo nhiệt do Thánh chỉ tứ hôn đem tới vừa qua đi, Diệp Thiên còn ở Tư Viễn đường chưa trở về viện của mình, liền nghe nói Dự Vương điện hạ phái hai người lại đây, nói là hầu hạ Diệp tứ cô nương.
"Hai người? Người nào?" Diệp Lệ mày kiếm nhăn lại.
Diệp Thiên mặt mày hớn hở, "Có một người nhất định là nữ đầu bếp." Dự Vương điện hạ thật là thủ tín, nói đưa đầu bếp nữ, cùng ngày liền đưa tới ngay.
"Thiên Thiên đi thôi," Hầu phu nhân dựa vào đầu giường, trò chuyện nửa ngày, nàng cũng mệt mỏi, "Bọn họ có lẽ đã tới viện của con rồi, tuy nói là đến hầu hạ con nhưng dù sao là người của Dự vương điện hạ, Thiên Thiên thái độ nhất định phải ôn hòa."
"Vâng." Diệp Thiên khéo léo gật gật đầu.
Hầu phu nhân cười cười khoát tay, tiểu nữ nhi từ trước đến nay thiện chí giải nhân, nàng bất quá dặn dò một câu thôi.
"Ta cũng đi xem xem." Diệp Lệ lôi kéo tay Diệp Thiên, bản thân Dự vương liền là cái hoàn khố, người hắn ta đưa tới chưa hẳn là tốt, hắn cũng không yên tâm để cho phường bát nháo tới hầu hạ muội muội của mình.
Hai huynh muội lôi kéo tay nhau ra khỏi Tư Viễn đường, Diệp Thiên lại dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua biển đề tên viện, dưới ánh mặt trời, "Tư Viễn đường" ba chữ to lớn, mạnh mẽ hữu lực, lại mang theo một tia mềm mại thanh thoát của nữ tử, nghe nói, đây là đích than mẫu thân tự tay viết.
Nguyên bản viện này cũng không phải là tên này, sau khi phụ thân xảy ra chuyện, mẫu thân giãy dụa viết xuống ba chữ này, để cho người ta làm thành biển tên, đổi đi tên cũ. Phụ thân tục danh là Diệp Thừa Nguyên, mẫu thân khẳng định là nghĩ viết "Tư Nguyên đường", lại không thể quá mức lộ liễu ra như vậy, liền viết thành Tư Viễn đường như hiện tại.
Phụ thân, sẽ trở lại. Diệp Thiên mấp máy miện nhỏ phấn hồng, cứ việc Dự vương điện hạ quá mức xinh đẹp, chói mắt, không giống như người trung thực người đáng tin cậy, nhưng nàng không biết làm sao liền tin tưởng lời hắn nói.
Diệp Lệ thuận theo ánh mắt Diệp Thiên nhìn lại, yên lặng thở dài, trên đỉnh đầu của nàng vuốt vuốt.
Diệp Thiên quay người lại, lôi kéo ca ca đi về viện tử của mình.
Dự vương đưa tới một vị nữ đầu bếp, cùng một ma ma họ Phùng, nói là đến để dạy dỗ Diệp Thiên lễ nghi, phép tắc trong cung.
Diệp Lệ nhìn Phùng ma ma búi tóc tròn chải gọn gàng chỉnh tề, tư thái cẩn thận nghiêm túc, tiến thối có độ, chỉ đứng yên ở nơi đó, liền hiển hiện ra loại khí thế không thể bỏ qua, âm thầm suy đoán có khả năng đây là nữ quan trong cung xuân ra, cũng có thể là người đã hầu hạ ở chỗ Ngọc phi. Hắn có chút vui mừng, Dự vương mặc dù làm việc hồ nháo tuyển trúng bảo bối muội muội làm vương phi, nhưng lại cầu tứ hôn thánh chỉ, lại đưa người đến dạy bảo muội muội lễ nghi, thái độ cũng không phải qua loa có lệ, chí ít người khác nói đến, cũng sẽ cảm thấy Dự vương rất coi trọng tiểu vương phi này.
Trong lúc đó Phùng ma ma cũng không để lại dấu vết đánh giá Diệp Thiên.
Người khác đều nói Dự vương tuyển phi cỡ nào hoang đường tùy tính, bà lại biết chủ tử nhà mình là thao tâm tổn trí, nhọc lòng. Trước khi đến đây, bà còn không hiểu chủ tử vì sao đối với một tiểu nha đầu tám tuổi lại để ý như vậy, bây giờ gặp Diệp Thiên, bà đã minh bạch. Tiểu nha đầu nhìn rất lung linh, tú mỹ, tương lai nhất định có thể trở thành một giai nhân tuyệt sắc, bất quá, Ngọc phi liền là đệ nhất mỹ nhân Đại Tề, chủ tử của mình ngày thường cũng là tuấn mỹ vô cùng, hắn nhìn trúng hẳn không phải là nhan sắc của tiểu nha đầu, mà là sự thuần khiết, thiện lương trong mắt nàng đi.
Những người sành sỏi lõi đời như các bà, quan sát kỹ, là có thể đem một người đoán đúng đến tám chín phần mười, không sai vào đâu được. Đương nhiên, chủ tử rốt cuộc là nghĩ như thế nào, cũng không phải việc bà có thể quản được. Bà chỉ cần nhớ kỹ những gì chủ tử phân phó là được: Chăm sóc tiểu vương phi an toàn, dạy dỗ tiểu vương phi lễ nghi, nhưng không được quá khắc nghiệt, không thể làm tiểu vương phi bị liên luỵ, phiền chán; không cần dạy dỗ nàng tam tòng tứ đức; không cần cho nàng giáo huấn nữ giới, nữ tắc các thứ. =))
Phùng ma ma nhớ tới nguyên văn lời dặn của chủ tử "Chỉ cần ngoài mặt nhìn qua nàng giống một vị Vương phi đoan trang biết lễ nghĩa là được rồi", khóe miệng không tự giác mà co giật một chút, chủ tử đây là muốn đem tiểu vương phi sủng lên tận trời a.
Diệp Thiên buông tay ca ca ra, tiến lên hành lễ, "Phùng ma ma." Phùng ma ma vội nghiêng người tránh đi, còn thi lễ sao, người được chủ tử coi trọng như thế, bà cũng không dám khinh thường, lại nói, đối diện với đôi mắt hạnh to tròn đen láy kia của tiểu vương phi kia, tâm nàng cũng phải mềm đi.
Bà tử mà Tề thị phái tới vội vã bước đến, "Nếu Dự Vương điện hạ đã tới tặng nữ đầu bếp, kia viện này liền đem phòng bếp nhỏ cái lên, ngày mai một ngày là có thể hảo. Về phần vị ma ma này, liền ở tại khách viện đi?" Người có thể dạy dỗ lễ nghi trong cung lễ nghi, nói như vậy cũng có nghĩa là đã làm nữ quan trong cung, tuyệt đối không thể chậm trễ.
"Không cần phiền toái như thế." Phùng ma ma cự tuyệt, "Ta là tới dạy lễ nghi, cung quy cho cô nương, như vậy liền ở lại tại viện của cô nương là được rồi." Nhiệm vụ chính yếu của nàng cũng không phải dạy dỗ lễ nghi, mà là chăm sóc bảo vệ tiểu vương phi an toàn, nếu ở nơi khác chính là không thể hoàn thành nhiệm vụ được.
Bà tử kia trong lòng nhảy dựng, nàng nói chính là "Cô nương" mà không phải "Diệp tứ cô nương", có ý tứ đem tứ cô nương trở thành chủ nhân mình, xem ra, vị Dự Vương này rất là coi trọng tứ cô nương a.
"Vậy Phùng ma ma ở tại đông sương phòng đi." Diệp Thiên chỉ chỉ, đông sương phòng có hai gian, Triệu ma ma ở một gian, còn có một gian vẫn để trống, "Ta cho người đi thu thập một chút."
"Đa tạ cô nương." Phùng ma ma cười đáp.
Đưa Phùng ma ma cùng nữ đầu bếp koa dàn xếp ổn thỏa xong cũng đã tới giờ dùng bữa tối. Lục Phỉ một bên đem thức ăn trong hộp bày lên bàn, một bên liên tục nhìn lén Diệp Thiên, Bạch Trân đứng ở một bên, cũng có chút si ngốc, nàng vốn cho rằng chuyện tứ hôn là cô nương nhà mình nói giỡn thôi, không nghĩ tới còn là thật sự.
"Phỉ a, canh đổ." Diệp Thiên cười tủm tỉm nói.
"A?" Lục Phỉ hoảng sợ, vừa nhìn lại trong tay mình đang bưng rõ ràng là một đĩa gà xào nấm Khẩu Bắc, biết lại bị cô nương trêu đùa, "Cô nương, ngài thật sự......định thân cùng Dự Vương?"
"Thánh chỉ tứ hôn đều đã ban xuống, còn có thể là giả sao?" Diệp Thiên vẫn còn không hiểu hôn nhân đại sự đối với nữ tử mà nói là quan trọng đến cỡ nào, nàng chỉ biết là, Dự Vương đã đáp ứng nàng một cọc chuyện vô cùng tốt, Dự Vương tặng nàng một vị nữ đầu bếp biết làm các loại điểm tâm thơm ngon đẹp mắt, Dự Vương còn nói dù định thân rồi nàng hiện tại cũng chưa cần dọn ra khỏi Hầu phủ.
Lục Phỉ cùng Bạch Trân liếc nhìn nhau, đều có chút lo lắng, cô nương còn nhỏ như vậy, Dự Vương kia cũng không biết là dạng người như thế nào nữa......
- -----------------------------------
Đã trở lại, cảm giác đã lâu thật lâu, có rất nhiều thứ đã thay đổi trong thời gian sau khi up chương trước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.