Từ trước đến nay Tiêu Ngôn Phong luôn xử lý phê duyệt tấu chương vô cùng nhanh chóng, hơn nữa từ ngày hắn ngồi lên ngai vàng này cũng lại sửa lại tật xấu viết tấu chương thao thao bất tuyệt, vòng vo lan man của các triều thần, vì thế còn tiết kiệm thời gian và nội dung của các bản tấu luôn trực tiếp đi vào đúng trọng điểm hơn nhiều lần so với lúc còn hỗ trợ Tiên Đế.
Bình thường trước thời gian dùng ngọ thiện, hắn đã có thể xem xét, xử lý xong phần việc của cả một ngày, mà cho dù có hôm nào không kịp hoàn thành trước giờ dùng bữa, hắn cũng nhất định phải dùng cơm trưa cùng Tiểu Hoàng Hậu của mình xong rồi mới xử lý tiếp, hiện tại khẩu vị của nàng rất hay thay đổi, có đôi khi còn không muốn ăn uống gì, vì vậy lần nào hắn cũng phải tận mắt nhìn nàng ăn uống mới có thể yên tâm được.
"Sao hôm nay lại không có cá chứ? Đột nhiên thật muốn ăn cá." Diệp Thiên nhìn một bàn bày đầy thức ăn, tiếc nuối than một câu.
"Có cá, ngự thiện phòng luôn chuẩn bị sẵn sàng." Dạo mới phát hiện có thai, nàng vừa ngửi thấy hương vị cá sẽ phun ói dữ dội, kể từ đó lại trên bàn cơm cũng không còn dám bày biện... các món cá nữa. Tiêu Ngôn Phong liếc mắt ra hiệu cho Khang công công đang đứng hầu bên cạnh, Khang công công lập tức đi ra ngoài phân phó một tiếng, một tiểu thái giám liền nhanh chân chạy đi như bay. Tiêu Ngôn Phong gắp một đũa gà xắt lát xào nấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-hau-duong-thanh-ky/1485175/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.