Diệp Thiên, Tiêu Ngôn Phong và Ngụy Tễ cùng nhau ngồi xe ngựa rời khỏi Hoàng cung, đi thẳng về Dự vương phủ, An Hữu Trân thì vẫn hôn mê bất tỉnh bị nhét ở một góc phòng xe. "Ngôn ca ca, An Hữu Trân phải làm sao bây giờ?" Diệp Thiên có chút lo lắng, cho dù hiện tại nàng ta vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, nhưng sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ tỉnh lại, cũng không thể làm cho nàng ta từ nay về sau không thể nói chuyện được nữa. Tiêu Ngôn Phong hừ lạnh một tiếng, "Thiên Thiên yên tâm, về sau nàng ta sẽ không thể gặp được người khác nữa, cho dù nàng ta có đoán được cái gì cũng không thể nói với ai được." Hắn muốn đem An Hữu Trân giam lỏng sao? Diệp Thiên lại hỏi: "Thế còn Xa Dũng Hầu phủ thì phải làm sao bây giờ? An Hữu Trân lên xe ngựa của chúng ta rời khỏi cung, Xa Dũng Hầu phủ có thể lấy chuyện này mà tìm đến hay không?" "Về sau cũng sẽ không có Xa Dũng Hầu phủ nữa. À, không phải, hầu phủ vẫn còn, chỉ là nó sẽ không có chủ nhân nữa." Xa Dũng hầu đã từng gặp Ngụy Tễ, nếu như Hoàng Hậu đã bắt đầu hoài nghi mẫu phi, như vậy những người có liên quan, dính líu đến chuyện này cũng không thể lưu lại nữa, nhất là một nhà Xa Dũng hầu đáng ghê tởm này, cho dù có lưu lại tính mạng cho bọn họ, cũng không thể để bọn họ tiếp tục lộ mặt ở kinh đô nữa, từ nay về sau làm cho cả nhà bọn họ sống ở một nơi không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời là được rồi. Như vậy cũng tốt, diệt trừ tai họa về sau, Diệp Thiên gật gật đầu, nhìn sang Ngụy Tễ cười nói: "Ngụy thúc cứ an tâm ở lại Dự vương phủ, vương phủ vô cùng an toàn, Ngụy thúc cứ coi như nhà của mình là được rồi." "Đa tạ Thiên Thiên. Chỉ là..." Ngụy Tễ đưa mắt nhìn sang Tiêu Ngôn Phong nói, "Ở lại vương phủ có thể mang đến phiền toái cho Vương gia hay không?" Rời khỏi hoàng cung, hắn cũng không tiếp tục ngụy trang nữa, giọng nói không hề khàn khàn, mà là trong sáng nhu hòa. "Ngụy thúc yên tâm, ở trong vương phủ rất an toàn, Ngụy thúc ở vương phủ có thể tùy tiện hoạt động, muốn đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy cũng được, nếu có người hỏi đến, Ngụy thúc cứ nói mình là mưu sĩ ta mời đến phủ là được, trong vương phủ có rất nhiều môn khách mưu sĩ, sẽ không có người nghi ngờ, trở về ta sẽ cho người làm cho Ngụy thúc làm một bộ thân phận giả khác, cho dù có người nảy sinh tâm tư muốn tra cũng tra không được." Tiêu Ngôn Phong cười nói: "Chẳng qua nếu Ngụy thúc đã gọi "Thiên Thiên", vậy thì gọi ta là "A Ngôn" là được rồi, mẫu phi cũng luôn gọi ta như vậy." "A Ngôn..." Ngụy Tễ cúi đầu gọi một tiếng, hai chữ này hắn đã ở trong lòng thầm gọi qua vô số lần, nhưng đây chính là lần đầu tiên hắn quang minh chính ở trước mặt đứa nhỏ này gọi ra thành tiếng. Trở lại vương phủ, Tiêu Ngôn Phong đến thư phòng an bài những chuyện phía sau, Diệp Thiên thì cùng Ngụy Tễ đi đến chủ viện của Dự vương phủ, sau này hắn sẽ ở lại chỗ này. Hai người đi dạo một vòng khắp sân viện, Diệp Thiên nói: "Ngụy thúc cứ ở tạm chỗ này, nếu có gì không hài lòng đến lúc đó lại đổi cái khác." Ngụy Tễ cười nói: "Nơi này tốt lắm, cái gì cũng không cần thay đổi." So với căn phòng nhỏ mình sinh sống hai mươi năm mà nói, quả thật là một trời một vực rồi, ngay cả năm đó lúc hắn còn gia sản vạn lượng, phủ đệ của hắn cũng so ra kém vương phủ rất nhiều. Khang công công phân phó một tiểu thái giám đưa tới một rương quần áo lại đây, tất cả đều là y phục sinh hoạt thường ngày của Tiêu Ngôn Phong, và cũng đều hoàn toàn mới chưa từng mặc qua, từng món từng món xếp vào tủ đồ. Y phục mới của Ngụy Tễ phải một hai ngày sau mới có thể làm xong, hơn nữa vóc dáng của hắn và Tiêu Ngôn Phong khá giống nhau, có thể tạm thời mặc y phục của Tiêu Ngôn Phong cũng được. Thu xếp xong quần áo, lại có tiểu thái giám đưa nước ấm đến, Diệp Thiên đứng dậy chào hắn rồi rời khỏi đó, "Ngụy thúc trước hết cứ đi rửa mặt thay y phục nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chúng ta lại cùng nhau dùng bữa tối." Trong thư phòng: Tiêu Ngôn Phong phân phó người đem An hữu Trân tống vào địa lao thẩm vấn cho kỹ, không hạn chế dùng phương pháp gì, nhất định phải làm cho nàng khai ra đã mưu đồ cái gì với Hoàng Hậu, Hoàng Hậu rốt cuộc đã biết được chuyện gì rồi, bà ta phái nàng đến Ngưng Ngọc cung làm gì. Rồi lại an bài ám vệ, chờ đến đêm khuya đem cả nhà Xa Dũng hầu đánh hôn mê, trực tiếp đưa đến biệt uyển của hắn giam lỏng, về sau người một nhà này cũng đừng có thể trở ra, đợi đến ngày mai, hắn sẽ dựng cảnh cả nhà Xa Dũng đắc tội với hắn, sau đó sợ tội chạy trốn là được rồi. An bài xong mọi chuyện, Tiêu Ngôn Phong lại âm thầm suy nghĩ lựa chọn người thích hợp, đại cung nữ của Ngưng Ngọc cung thật sự là quá vô tâm không biết lo nghĩ, nếu như không có việc gì còn dễ nói, gặp phải người có âm mưu, thật dễ trúng chiêu, gây ra chuyện. Chẳng qua là người như vậy cũng rất dễ đuổi đi, tùy tiện tìm một lỗi sai là được, nếu như mẫu phi luyến tiếc,muốn giữ nàng lại thì hạ xuống làm một tiểu cung nữ bình thường cũng được, sau đó lại đề bạt một người khác thận trọng trầm ổn hơn thay vào vị trí của nàng. Đem mọi chuyện phân phó xong, trong thư phòng cũng không còn người khác, lúc này khuôn mặt Tiêu Ngôn Phong mới u ám, trầm tĩnh xuống. May mắn là tiểu nha đầu tỉnh táo, phá hỏng âm mưu của Hoàng Hậu và An Hữu Trân, nếu không thì dù An Hữu Trân trực tiếp tới uy hiếp mình cũng còn tốt, tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng nếu nàng ta trực tiếp đi nói cho Hoàng Hậu, hoặc là nàng dùng chuyện này đi uy hiếp mẫu phi, mẫu phi sẽ phải làm thế nào? Hắn lại nhớ tới kiếp trước, lúc hắn vẫn còn là một tên hoàng tử quần là áo lụa, có một ngày hoa viên của Ngưng Ngọc cung bỗng nhiên phát hỏa, tuy thế lửa không lớn, chỉ thiêu hủy một mảnh hoa và cây cảnh, nhưng căn phòng nhỏ của Ngụy gia ở lại bị đốt cháy hoàn toàn, cả người hắn cũng bị cháy sạch không thể nhìn ra được bộ dạng ban đầu, lúc đó hắn chỉ nghĩ đơn giản một người làm vườn bị chết cháy mà thôi, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chính là sau đó mẫu phi lại bệnh nặng một hồi, từ đó về sau mãi không khá lên nổi, không bao lâu sau liền buông tay rời khỏi nhân thế. Hoa viên của mẫu phi vốn dĩ người khác không thể tùy tiện đi vào, Ngụy gia cũng đã ẩn thân nhiều năm trong hoa viên đó, nhất định là vô cùng cẩn thận, như thế tại vì sao lại vô duyên vô cớ phát hỏa? Ngụy gia đã phải tiêu tốn hết gia sản vạn lượng mới có thể vào cung, lại trôi qua nhiều năm như thế, hắn đã làm thế nào đã không thể nào tra ra, nhưng Tiêu Ngôn Phong biết hắn cũng không có tịnh thân (xẹt xẹt),chẳng lẽ là bởi vì bí mật của Ngụy gia bị người khác phát hiện ra, cho nên hắn phóng hỏa tự sát, là để che lấp bí mật này? Là có người đã biết Ngụy gia là thái giám giả, hay là đã thấy được mẫu phi và Ngụy gia ở cung nhau? Nếu như là người của Hoàng Hậu biết được bí mật này, nhất định đã lấy ra để đối phó với mình rồi, nhưng mà năm đó lúc hắn và Thái tử ở trên triều tranh đấu đến ngưới chết ta sống, cũng không có ai đem xuất thân của hắn lôi ra nói, rõ ràng là Hoàng Hậu không biết chuyện này. Liệu kiếp trước có phải cũng là An Hữu Trân đã hại Ngụy gia và mẫu phi đi đến nông nỗi đó? Có phải cũng giống như hôm nay, nàng ta theo khung cửa sỏ trong thư phòng trèo vào hoa viên thấy được những thứ không nên thấy, dùng để uy hiếp mẫu phi, mới tạo thành bi kịch kiếp trước hay không? Nhất định là An Hữu Trân, chỉ có như vậy mới có thể giải thích vì sao rõ ràng có người đã biết bí mật của mẫu phi, nhưng lại không lấy ra công kích mình, bởi vì kiếp trước hắn không biết chuyện của Ngụy gia, đối với một nhà vị cữu cữu này cũng không quá chán ghét, cho bọn họ rất nhiều ưu đãi, nếu đem bí mật này lộ ra ngoài, hoặc là nói cho mình biết bọn họ đã uy hiếp hại chết mẫu phi, thì tước vị của Xa Dũng Hầu phủ cũng không giữ được, cho nên sau khi mẫu phi đi rồi, chuyện này đã không còn đoạn tiếp theo nữa. An Hữu Trân đáng chết! Xa Dũng Hầu phủ đáng chết! "Ba" một tiếng, chén trà trong tay hắn vỡ nát, Tiêu Ngôn Phong cố lấy lại bình tĩnh, nhìn nhìn mấy lá trà đang dính trên ngón tay, đôi mắt phượng đen như mực của hắn trở nên âm u lạnh lẽo vô cùng, vốn dĩ muốn đem một nhà Xa Dũng hầu giam lỏng ở biệt uyển thôi, trừ việc không thể gặp người khác, chuyện ăn mặc vẫn không đối xử tệ bạc với bọn họ. Nhưng hiện tại hắn đã hối hận, làm như vậy thật sự là quá dễ dàng cho bọn họ rồi. "Ám Nhất." Tiêu Ngôn Phong thấp giọng gọi. Một bóng dáng màu xáu lập tức không chút tiếng động xuất hiện. "Đem một nhà Xa Dũng hầu nhốt vào địa lao của biệt uyển." Tiêu Ngôn Phong bình tĩnh xoa xoa nước trà còn dính trên tay nói, "Không cần cho bọn hắn ăn uống đầy đủ, chỉ cần không để đói chết là được." Ám Nhất... không... hiểu vì sao chủ tử lại đổi ý nhanh như vậy, có điều hắn cũng không hề hỏi lại, lặng lẽ lui xuống, chỉ chờ đến đêm khuya sẽ đem một nhà Xa Dũng hầu từ trong Hầu phủ đưa đến địa lao của biệt uyển là xong. Tiêu Ngôn Phong hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trái tim mình vô cùng đau đớn, kiếp trước hắn hiểu chuyện quá trễ, không thể bảo vệ tốt mẫu phi, làm cho nàng tuổi còn trẻ đã rời xa nhân thế, tiểu nha đầu cũng bị ám hại, ăn dùng biết bao nhiêu loại thuốc cuối cùng vẫn không thể có được đứa bé thật sự của mình. Hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, thế mà hắn cũng không thể bảo vệ các nàng cho tốt được. "Ngôn ca ca." Cái đầu nhỏ của Diệp Thiên lộ ra bên ngoài cửa thư phòng, nhìn thấy trong phòng không có người khác, mới đi vào, "Ngôn ca ca đã xong việc chưa, chúng ta dùng bữa tối sớm một chút đi, muội đói bụng rồi." Yến hội trong cung nàng không ăn chút gì, vừa rồi ăn được hai miếng điểm tâm, vẫn chẳng thấm vào đâu. Tiêu Ngôn Phong đẩy ghế mình đang ngồi ra, bước hai bước, lập tức gắt gao ôm lấy nàng vào trong ngực, thật tốt, cảm ơn ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại một lần, mẫu phi vẫn tốt, tiểu nha đầu cũng đang thật tốt đứng ở đây. Bàn tay nhỏ bé của Diệp Thiên nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng nàng cũng có thể cảm thụ được tâm trạng hắn đang không thích hợp, đôi tay của hắn giống như gọng kiềm bằng sắt thép vây bọc lấy nàng, hô hấp có chút nặng nề, là bởi vì chuyện ngoài ý muốn hôm nay sao? Tiêu Ngôn Phong dụi đầu vào hõm vai nàng, hít một hơi thật sâu, hấp thụ hương thơm nhàn nhạt quen thuộc từ trên người nàng, cõi lòng dần dần bình tĩnh lại, buông lỏng tay ra, đồng thời hạ thấp người đem nàng bế lên. Diệp Thiên chớp chớp mắt nhìn hắn, Tiêu Ngôn Phong lại thản nhiên đáp lại ánh mắt của nàng: "Không phải nói đi dùng bữa tối sao, ta bế Thiên Thiên qua đó, chân của Thiên Thiên đang bị thương không nên đi lại quá nhiều." "Chân của muội không đau nữa." Tuy là nói như thế, nhưng nàng cũng không dự định tự đi bộ nữa, mà tươi cười vô cùng tự nhiên tựa vào lồng ngực hắn, "Chúng ta cùng Ngụy thúc dùng bữa tối xong muội sẽ trở về Hầu phủ." Còn có một tháng nữa là đến đại hôn rồi, hiện tại nàng cũng không thích hợp nghỉ qua đêm lại vương phủ nữa. "Được, đợi lát nữa ta sẽ đưa Thiên Thiên trở về." Tuy rằng không nỡ xa nàng, có điều Tiêu Ngôn Phong cũng biết hiện tại không thể giữ nàng ở lại, nếu không nhất định Tế Bình hầu sẽ đích thân tới cửa đòi người mất thôi. Cũng may là hắn chỉ cần đợi thêm một tháng nữa thôi, tiểu nha đầu sẽ có thể mỗi ngày ở lại vương phủ, ở một cách quang minh chính đại, đúng lý hợp tình luôn, hắn chờ được. Bữa tối được bày ngay ở sân viện của Ngụy Tễ, Tiêu Ngôn Phong vừa bế Diệp Thiên đi vào trong sân, hai người bỗng chốc đều ngẩn ngơ. Ngụy Tễ đã tắm rửa, thay y phục khác, mái tóc đen được búi gọn lên bằng một cây trâm bạch ngọc, hắn mặc trên người một bộ y phục màu thiên thanh, chắp tay đứng ở đó, hắn không giữ lại lớp ngụy trang, lộ ra tướng mạo vốn có của mình, tuấn tú nho nhã, ngọc thụ lâm phong, dáng người của hắn quả thực rất giống Tiêu Ngôn Phong, lại mặc y phục thường ngày của Tiêu Ngôn Phong, vừa nhìn qua còn tưởng rằng là Tiêu Ngôn Phong đang đứng ở nơi đó nữa, quan trọng nhất chính là cặp mắt phượng kia, quả thực là giống đôi mắt của Tiêu Ngôn Phong như đúc. Trước giờ Diệp Thiên vẫn nghĩ rằng đôi mắt của Tiêu Ngôn Phong rất giống mắt của Văn Đế, nếu nói hắn không phải con ruột của Văn Đế thật sự là cố tình gây sự, nhưng mà hiện tại nàng lại cảm nhận được đôi mắt của Tiêu Ngôn Phong càng giống mắt Ngụy Tễ hơn. Nàng không kiềm lòng được quay sang quan sát Tiêu Ngôn Phong kỹ hơn một chút, lại nhìn xem Ngụy Tễ, trong đầu lại nhớ đến khuôn mặt của Ngọc Phi, càng so sánh càng cảm thấy được, Ngôn ca ca của nàng lớn lên một nửa giống Ngọc Phi, một nửa giống Ngụy Tễ. Vẻ mặt của Tiêu Ngôn Phong rất nhanh đã khôi phục lại như thường, chỉ có đôi mắt phượng đen như mực kia càng trở nên sâu sắc hơn, hắn thả Diệp Thiên xuống ghế ngồi bên cạnh bàn, cười gọi: "Ngụy thúc cũng ngồi đi, tới đây rồi thì chính là nhà của mình, người một nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm, không cần phải khách sáo." Ngụy Tễ cười ngồi xuống, ba chữ "Người một nhà" này làm cho lòng hắn vô cùng thỏa mã, chỉ là bây giờ vẫn còn thiếu một người, hắn chờ mong đến một ngày, A Mi cũng có thể ngồi ở bên bàn này, đến lúc đó bốn người cùng nhau dùng cơm, đó mới thật sự đúng nghĩa là người một nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]