Mạnh thị yên lặng quan sát phản ứng của từng người có mặt trong phòng này, nội tâm âm thầm buồn cười, nữ nhi bảo bối này của nàng thật đúng là một đứa nhỏ kỳ diệu, cũng không biết nàng là vô tình hay cố ý, mình để cho nàng nói ra mình trúng phải loại độc gì, nàng liền vừa kể vừa liên tục nhắc đến tên Dự vương mấy lần, không thấy trong phòng có người sắc mặt càng ngày càng khó coi rồi sao? Có điều, cái loại âm thầm vui vẻ, sảng khoái này là thế nào nhỉ, mình hình như đã rất nhiều năm qua chưa từng thấy sảng khoái trong lòng như vậy, Dự vương là con rể của mình, lại còn rất sủng nữ nhi bảo bối của mình, cho dù lúc này trực tiếp dựa thế của Dự vương thì sao chứ, người khác cũng không thể nói mình thế nào. 
(*) Bình thường t vẫn thích để Mạnh thị tự xưng là nàng hơn, cơ mà chỗ này Mạnh thị cũng dùng "nàng" để chỉ Thiên Thiên cho nên tạm chuyển thành "mình" cho đỡ rối loạn xưng hô nha. 
Thử tưởng tượng giữ nguyên câu "nàng để cho nàng nói ra nàng trúng phải loại độc gì" nghĩ thôi cũng đau đầu rồi =)) 
Diệp Thiên kể xong, hai bàn tay nho nhỏ đã nắm chặt lại thành nắm đấm, "Tộc trưởng gia gia, ngài xem, mẫu thân của ta bị độc hại bảy năm, người đã hại nàng người chắc chắn là người trong hầu phủ, ngài là tộc trưởng, nghe nói ngài là người công chính nghiêm minh nhất, cho nên ngài nhất định sẽ giúp mẫu tử chúng ta đứng ra làm chủ có đúng không?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sung-hau-duong-thanh-ky/1485059/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.