Chương trước
Chương sau
Tâm thần Trần Phong thủy chung không yên, cả một ngày hắn nhìn Băng Nhi liền thường hay làm sai chuyện. Giờ phút này lại thấy cô gái kia cư nhiên vẽ bằng hai tay, cầm kỳ thư họa đã khác biệt, không nghĩ tới lại là người có tài. Chỉ là vì sao nàng lại ở thế ngoại đào nguyên quét sân? Ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ khiêm tốn lại có vẻ hờ hững ngồi trong đám người. Khi nàng thu liễm hơi thở lại vẫn xuất sắc như vậy giữa đám người. Thiếu nữ này tuyệt đối không thể để cho người khác cướp đi, mà hắn quyết không phải là một người dễ dàng thỏa mãn.
Chợt, sau lưng truyền tới giọng nói của nữ nhân. “Trần Phong, ngươi coi trọng nữ nhân kia, đã thích nàng có đúng hay không?”
“Tỷ, ta......”
“Thật ra thì, ngươi chỉ là coi trọng mỹ mạo của nàng mà thôi, loại nữ nhân này sao có thể xứng với trưởng tử của Trần gia.”
“Ta hiểu, ta chỉ là muốn thu nàng làm thiếp mà thôi. Hơn nữa tốt nhất là mau chóng gạo sống nấu thành cơm chín.”
Trần Nhu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Không ngờ tới ngươi lại bk ̣ sắc đẹp mê đến váng đầu, bộ dáng như vậy có thể thành đại sự gì? Chẳng lẽ ngươi thật cho là sau này đại ca sẽ ra mặt? Trần gia chúng ta sớm muộn gì còn không phải là của Tam thúc. Nếu chúng ta vẫn đi theo đại ca, đến lúc đó chết như thế nào cũng không biết, việc cấp bách lúc này là thu cây trâm vào tay.”
Trần Phong gật đầu một cái. Dù sao hắn cũng là một người ích kỷ, không có gì quan trọng hơn so với lợi ích của hắn.
“Ta đã an bài nhân thủ, ngày mai động thủ.”
“Là ai?” Trần Phong liền vội vàng hỏi.
Trần Nhu vẫy vẫy tay, gã sai vặt xấu xí âm thầm từ từ đi ra nói: “Nô tài đã dùng bồ câu đưa tin cho Tam gia, hiện tại đã đi được nửa đường. Cho nên là thời cơ tốt để đối phó với nữ nhân kia. Hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này đã kích người Dung gia. Vì thế Tam gia cố ý phái một vài trợ thủ tới đây.”
Trần Nhu ngưng mắt nói: “Nhưng mà mới vừa rồi tôi nghe nữ nhân kia nói nàng ta là Huyền Thuật Sư.”
“Không sợ, lần này Tam gia phái tới cũng là Huyền Thuật Sư. Vừa đúng nha đầu này tự xưng là Huyền Thuật Sư, như vậy sẽ để cho nàng ta kiến thức được cái gì là Huyền Thuật Sư chân chính. Người Tam gia mời tới không phải là người tầm thường. Lần này thuận đường phải đối phó một nhóm cao thủ lợi hại.”
“Nhớ phân phó, không cần giết nữ nhân kia, chỉ cần cướp đi cây trâm là được rồi. Ta còn muốn thu nàng ta vào phòng.” Trần Phong nhấp nhẹ khóe môi, nói.
Trần Nhu trừng hắn một cái, giọng nói âm trầm. “Nếu đã an bày người lợi hại như thế, đám quý tộc kia làm sao bây giờ, vạn nhất có người chết thì không có việc gì tốt.”
Gả sai vặt xấu xí lạnh lùng thấp giọng nói: “Tam gia nói, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết. Huống chi ngày sau Trần gia chúng ta muốn thực hiện ý đồ to lớn, đám quý tộc này đều là chướng ngại vật. Chết nhiều một người cũng không thiếu. Nói là thổ phỉ trong rừng làm, đến lúc đó không có quan hệ gì với Trần gia, không có quan hệ gì với hắn.”
......
Đỉnh núi, màn đêm đã hạ xuống, tuy là mùa hè, nhưng nơi đây gió lạnh ào ào, âm hàn thấu xương.
Một tay Tiêu Lang xách theo lồng đèn, một tay chấp sau lưng, chậm rãi đi đến trên vách núi thì đứng lại, đứng chấp tay, nơi đó đã có bốn hắc y thị vệ đang chờ hắn.
“Thập Tam gia, ngươi rốt cuộc đã tới.” Mọi người cung kính hành lễ với hắn.
Tiêu Lang gật đầu một cái, cúi nhìn chung quanh. Nơi đây là chỗ giao giới ở ba nước, Yến quốc, Triệu quốc, cùng Tề quốc cũng cách rất gần. Những người Tiêu gia này cũng là người Tề quốc, không có việc gì lại đột nhiên tìm đến hắn.
Một vị lão giả mặt mũi nhăn nheo nhìn Tiêu Lang. Mặc dù ở trước mặt mọi người là bộ dáng đức cao vọng trọng, nhưng đối với hắn lại một mực cung kính, nói: “Tử Hi, hôm nay khó có được mời ngươi tới. Bây giờ ngươi đã trở thành môn sinh đắc ý của thế ngoại đào nguyên, cũng là niềm tự hào của người Tiêu gia. Mặc dù ngươi có chút bất mãn đối với Tiêu gia, nhưng ngươi đừng quên ngươi cũng là người Tiêu gia, cho nên ngươi có thể tới lão hủ thật sự là cao hứng vô cùng.”
Tiêu Lang khẽ mỉm cười nói: “Ta đã đồng ý ngươi, hàng năm sẽ trở về một lần, chẳng qua, trưởng lão dùng thư khẩn gọi ta tới là có chuyện gì?”
Lão giả thở dài một tiếng, ánh mắt dần dần nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói: “Nhà Âm Dương trong cung đã giúp chúng ta xem rồi, hiện tượng thiên văn ở Tề quốc đã thay đổi, hoàn toàn khác với hiện tượng thiên văn bàn vận mệnh. Trận pháp Tiêu gia chúng ta bày ra đã không cách nào phong ấn dị tượng thiên không.”
“Cho nên......”
“Cho nên chúng ta không thể không mời Tử Hi ngươi tới đây bày trận, cũng chỉ có ttrận pháp của ngươi mới có thể phong ấn nơi này.”
“Trưởng lão thật là coi trọng Tử Hi, tại hạ chẳng qua là chỉ xem Hán Thư Thiên Văn Chí, chỉ là một người đọc sách mà thôi.” Tiêu Lang từ từ nhếch môi. Hắn chậm tãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trên đỉnh đầu, đưa mắt nhìn hồi lâu. Sao trời vẫn dày đặc như cũ, giống như biển rộng vực sâu; giống như bàn cờ to lớn. Nhưng mà bức tường tử vi quá thấp, những ngôi sao chủ yếu trên bầu trời gom tụ lại một chỗ, Tứ Tượng Nhị Thập Bát Túc cũng không có bất kỳ dị động. Nếu nói hiện tượng bố cục thiên văn có biến hóa lại từ đâu? Bên mép Tiêu Lang giương lên nụ cười yếu ớt, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua một tia lạnh. Chẳng lẽ lời của Tiêu gia có gì sai sao? Hắn từ từ thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía lão giả, nói: “Tử Hi thấy cũng không có gì biến hóa.”
“Không, rất nhanh sẽ có biến hóa, cách mỗi bảy ngày vào giờ Tý sẽ xuất hiện dị động.” Lão giả thở dài một tiếng. Nếu không người Tiêu gia cũng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này. Đang lúc nói chuyện, đột nhiên màn trời trở nên sáng dị thường, một tia sáng quỷ dị từ không trung bay qua.
Sắc mặt mọi người khẽ biến, chợt ngẩng đầu. Sao trên màn trời đêm màu lam đậm, Ngân Hà quanh quẩn, ánh trăng ảm đạm, một ngôi sao dùng tốc độ cực nhanh từ không trung bay qua. Ở trên bầu trời đêm xuất hiện quỹ tích màu bạc, ánh sáng rực rỡ chói mắt. Những ngôi sao khác mờ tối, ánh sáng tăng vọt, khí thế bức người. Trong phút chốc, một góc phải trong thiên địa lóe lên một mảnh sáng trắng.
“Thứ đột nhiên xuất hiện này chẳng lẽ là Lưu Tinh? Nhưng vừa rồi giống như quá lớn rồi? Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”
“Tinh Túc trên trời đại biểu cho quý nhân chốn nhân gian. Nhưng Lưu Tinh xuất hiện lại là có người bắt đầu phá hư cả đại cục, hơn nữa còn thường xuyên xuất hiện, không biết đến tột cùng là người nào?” Vẻ mặt lão giả như có điều suy nghĩ, giọng nói có chút phát run.
“Vậy tiếp theo phải làm gì? Chẳng lẽ phải phong ấn dị tướng?” Tiêu Lang thu hồi ánh mắt, trong mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, tự nhiên nói.
“Trận pháp này là trận pháp Cửu Long tổ tiên Tiêu gia thượng truyền hàng trăm năm. Chẳng qua gần đây niên đại quá lâu, chỉ có ngươi mới có thể giúp một tay. Cho nên kính xin Tử Hi trông coi ở mắt trận.” Lão giả ngước mắt, nghiêm túc nói.
Vẻ mặt Tiêu Lang nhàn nhạt, chậm rãi đi tới vị trí mắt trận, bàn tay nâng lên thạch anh nổi lên phía trên ở đó.
“Nhi tử, ngươi cũng cùng đi giúp một tay đi.”
Vừa dứt lời, một bạch y nam tử lăng không bay tới. Khinh công của hắn rất cao, giống như đạp tuyết vô ngân, giống như lăng không phi nhạn. Gió đêm thổi áo bào của nam tử vù vù bay múa. Mủi chân hắn chạm đất, từ từ rơi xuống. Nam tử mi mục tuấn lãng như vẽ, ngũ quan như điêu như nặn, phong thái như ngọc, nhưng trên mặt lại không có một chút biểu cảm.
Mắt hắn nhìn Tiêu Lang, chậm rãi gật đầu một cái.
Tiêu Lang nghiêng đầu, cười một tiếng.
“Bày trận!” Lão giả hét lớn một tiếng. Năm hắc y nam tử chung quanh lập tức xuất thủ, mở ra trận pháp. Bạch y nam tử cũng ngưng tụ lực tại hai hay đặt tại vị trí cơ quan phía Tây trận pháp. Thoáng chốc một đạo ánh sáng khổng lồ từ trận lóe lên, chỉ về phía ngôi sao mới vừa xuất hiện nơi chân trời, như muốn che đậy kín ánh sáng kia.
Tiêu Lang đứng ở nơi mắt trận, ánh mắt thong dong, nụ cười nhạt nhẽo.
Sắc mặt lão giả nghiêm túc nói: “Đại cục thiên hạ, chỉ có thiên tử bảy nước định đoạt, chỉ là một yêu tinh nho nhỏ sao có thể tùy tiện thay đổi. Ngôi sao yêu tinh này hàng tháng đều xuất hiện, ánh sáng nhàn nhạt, chỉ là có chút kỳ dị. Nhưng hôm nay ánh sáng không giảm mà lại tăng, mặc dù không biết yêu tinh này đến tột cùng từ đâu mà đến, nhưng tuyệt không thể để nó nguy hại đến nhân gian.”
“Đúng rồi, yêu tinh này đến tột cùng là nam hay nữ?” Tiêu Lang nhàn nhạt hỏi.
“Năng lực lão phu có hạn, cũng không biết yêu tinh này là đại biểu người nào. Cũng không biết là nam hay nữ. Chỉ biết là thứ này đã chết rồi sau đó sống lại trở thành yêu tinh. Rơi xuống lại quật khởi, đã bắt đầu nhiễu loạn đại cục.”
Tiêu Lang híp một mắt, khẽ cau mày, giống như khó chịu ánh sáng mãnh liệt chung quanh, nhưng vẫn trầm mặc không nói.
Ngôi sao yêu tinh kia bị trận pháp chiếu lên, trong nháy mắt có chút ảm đạm. Tiếp theo bắt đầu di động, như muốn nhân cơ hội rời đi. Tia sáng trận pháp nhanh chóng tập hợp hướng nó đánh tới.
Ánh sáng ngôi sao yêu tinh càng ngày càng mờ đạm, tinh túc trên bầu trời lần nữa sáng lên.
Ngay vào lúc này, Tiêu Lang giống như có chút không ngừng lui từng bước về phía sau. Mây mù bốn phía đột nhiên họp lại, ngôi sao phượng hoàng ngay tiếp theo bị các ngôi sao khác vây quanh mà ẩn mất, tiến vào tầng mây.
Mọi người không khỏi cả kinh, không ngờ lại bị thất bại trong gang tấc. Lão giả vội vàng giơ tay lên, lần nữa đè xuống. Trận pháp ngưng tụ tinh lực trong thiên địa. Vậy mà, trong nháy mắt, ngôi sao yêu tinh này cũng đã bay về phía Tây. Nơi đó là phương hướng Tần quốc, mà nó như cũ được ánh sáng rực rỡ bao phủ, nơi biến mất còn hiện ra một tia sáng vàng chói mắt.
Phong ấn cư nhiên thất bại! Khuôn mặt lão giả như đưa đám, không cam lòng. Nét mặt giống như già đi rất nhiều.
“Thôi thôi, chẳng qua là ý trời. Ngôi sao yêu tinh này không biết sẽ tới trốn chỗ nào trong tinh túc?”
“Nếu như thế, trưởng lão cũng đừng lo lắng, còn nhiều thời gian.” Tiêu Lang chậm rãi nói.
“Mặc dù còn nhiều thời gian, nhưng hi vọng còn có cơ hội.”
Lão giả thở dài thật sâu, khom lưng, được mọi người nâng đỡ, từ từ đi xuống con đường hướng Đông dưới chân núi.
Tiêu Lang cười nhạt, xoay người đi theo một con đường khác rời khỏi.
Chỉ có bạch y nam tử kia vẫn đứng trên vách núi. Gió thổi bay tóc đen của hắn, ánh mắt hắn nhìn về phía bầu trời, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh. Dáng đứng thẳng ngọc thụ lâm phong, nhưng mà trong mắt lại thoáng qua một tia lạnh lùng mang ý vị phức tạp. Nhìn hai nam tử từ hướng đối diện từ từ đi tới, mím môi, quay đầu nói: “Các ngươi nói gần đầy xuất hiện tin tức Ngọc Khuynh Vũ còn sống trên đời, có phải thật vậy hay không?”
Một người cười lạnh một tiếng, “Đại ca, không ngờ sinh thời còn có thể nghe được ngươi nhắc tới cái tên này.”
Một người bên kia nhíu mày, cười nói: “Ngươi đau lòng sao? Hay là đang nhớ nàng ta?”
Bạch y nam tử lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay để ở sau lưng không dễ dàng phát giác khẽ run một chút, khuôn mặt như cũ không thay đổi nói: “Nếu ta còn nhớ nàng, chẳng phải quá không thú vị rồi hả?”
Người nọ nhẹ giọng cười một tiếng nói: “Là ai ban đầu cùng người thề non hẹn biển? Năm đó là ngươi muốn cùng Ngọc Khuynh Vũ ở chung một chỗ, cũng là ngươi trước đó coi trọng nàng. Cuối cùng cũng là ngươi ngoan tâm vứt bỏ con nhà người ta. Mặc dù tâm tình báo thù của ngươi ta có thể hiểu được. Thật vất vả mới thích một nữ nhân, hết lần này tới lần khác lại là trưởng nữ của cừu gia. Cuối cùng vẫn là cừu hận chiếm thế thượng phong, thật đúng là người vô tình ——”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.