Băng Nhi ngừng chân, mỉm cười đứng đợi. Vài bộ y phục nàng đã xem mấy lần, cũng không đặc biệt thích cái nào. 
Mặc dù ngày thường nàng hay tùy ý, nhưng ánh mắt cũng rất cao. Một vài chất liệu tuy rằng đẹp đẽ quý giá nhưng vô luận là loại chất liệu quý giá đẹp đẽ cỡ nào làm ra y phục đều mang ba phần tục khí. Cho đến khi người hầu lấy từ trong tủ ra bộ váy lụa mỏng màu thủy lam của Triệu quốc, trước mắt Băng Nhi trở nên sáng ngời. 
Kiểu dáng bộ váy lụa thủy lam này rất đặc biệt, cách thêu rất phức tạp, hơn nữa chất liệu rất mỏng, cực kỳ mềm mại. Lấy phiêu dật nhẹ nhàng làm đẹp, bên trên cách khảm châu ngọc cũng rất sáng tạo, giống như thủy ngân đổ xuống, nhìn qua kiểu dáng lịch sự tao nhã liền biết người thợ may này rất khéo. 
"Tiểu thư, ngài thấy cái này thế nào?” Người hầu cười tủm tỉm hỏi. 
"Rất khá!” Băng Nhi khen một câu từ đáy lòng, nhưng torng lòng vẫn như cũ cảm thấy cũng không phải hoàn mỹ nhất. 
Lúc này trên cầu thang chợt truyền đến tiếng bước chân vội vã, chỉ thấy một người hầu mang theo một nha hoàn thái độ kiêu căng đi lên. Vừa đi, một bên vừa nói: “Cô nương xin chờ một chút, ta đi lấy y phục cho Lạc Mẫn tiểu thư.” 
Nha hoàn dùng khăn tay phẩy phẩy gió, liên tục ai oán nói: “Mau chút đi! Lầu cao như vậy, thật sự là đi mệt chết ta rồi.” 
Người hầu vừa mới đi thêm vài bước về phía trước, khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy y phục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-su-muoi-xinh-dep/1199698/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.