Một gian viện cũ rách không chịu nổi ở hậu viện Lạc phủ, trong không khí âm u lộ ra nhàn nhạt ánh sáng.
Một bóng dáng nữ tử yểu điệu lẳng lặng đứng thẳng trong sân. Bàn tay trắng nõn hái một đóa hoa nhỏ màu trắng trước mặt, nhẹ nhàng miết một cánh hoa, trong lòng yên lặng thì thầm: “Huynh ấy là đại ca ruột của ta. Huynh ấy không phải là đại ca ruột của ta. Huynh ấy là đại ca ruột của ta……” Bất tri bất giác, dưới chân nàng đã rơi đầy cánh hoa màu trắng, trên đất hỗn độn, mà người thiếu nữ này chính là Băng Nhi.
Kể từ sau khi rơi xuống nước, trí nhớ Băng Nhi trở nên mơ hồ rất nhiều, thậm chí thường mơ thấy những ác mộng không liên quan đến bản thân.
Cho đến khi Lạc Ngọc Ly xuất hiện, sinh hoạt của nàng mới khôi phục bình thường, chỉ tiếc là trong trí nhớ của nàng không có chút ấn tượng gì về vị đại ca này.
Nhớ đến việc hắn thường xuyên thần long thấy đầu không thấy đuôi, hành tung quỷ dị thần bí nói không nên lời. Băng Nhi rất không thể nào hiểu nổi việc này, thậm chí nghi ngờ trùng điệp.
Nàng nhíu nhíu mày, vẫn hết sức bội phục năng lực của Sở Hạo Thiên “Mặc dù không muốn thừa nhận bản lĩnh này của hắn, nhưng mà nếu nàng cũng biết xem bói thì tốt rồi.”
Vừa nghĩ tới Sở Hạo Thiên nói bản thân nàng cùng Lạc Ngọc Ly không phải là huynh muội ruột, càng làm cho trong lòng nàng như sóng nhấp nhô, khó có thể bình tĩnh, rất là hoang mang.
Chợt, trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-su-muoi-xinh-dep/1199673/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.