32
Ta và Tiêu Dư An cuối cùng chen chúc đến tầng hai của một tòa lầu, nơi đây có thể nhìn toàn cảnh sân khấu trước mắt.
Ta tựa vào lan can, Tiêu Dư An đặt tay lên hai bên người ta, dùng thân thể ngăn lại dòng người qua lại.
Ta không chớp mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu, những màn biểu diễn như mơ như ảo khiến ta say mê không thể rời mắt. Vũ nữ từ đất Hồ, nhạc sư chơi đàn tỳ bà, nghệ nhân tung hứng, từng khúc ca, từng bài hát, mỗi người đều có lượt của mình, khắc họa lên bức tranh hoa lệ của một thời đại thịnh vượng.
Khi màn diễn kết thúc, ta vẫn còn lâng lâng trong dư âm, mãi không thể tỉnh lại từ cơn say mê vừa rồi.
Ánh đèn dần mờ đi, ta cùng Tiêu Dư An theo dòng người ra khỏi khu vực biểu diễn. Những du khách bên cạnh đi thành từng nhóm nhỏ, có người đi bộ, có người lên xe, lần lượt rời đi. Đám đông thưa dần, ta và Tiêu Dư An định thuê một chiếc xe ngựa trở về Trường Lạc Môn, nhưng bỗng nhận ra chúng ta đều không mang tiền.
Ta và Tiêu Dư An đứng bên lề đường, nhìn nhau không biết làm gì, lục lọi khắp người chỉ tìm ra được hai đồng tiền đồng, vẫn là tiền thối từ lúc mua hạt dẻ.
Chúng ta hỏi mấy người lái xe ngựa, nhưng không ai chịu chở. Đến khi đêm đã khuya, xe cộ và người đi lại đều vắng bóng, chỉ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-su-gia-tren-sa-mac/3745337/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.