Ngôn Hạ đứng bên ngoài cữa kính phòng bệnh nhìn vào. Trên khuôn mặt vẫn còn đọng nước mắt, đôi mắt cô đỏ hoe.
Trên giường bệnh , Tần Diệp nằm yên tĩnh. Ánh đèn phòng bệnh hắt xuống,tạo ra 1 chiếc bóng dài của cô nhẹ nhàng xiên xiên qua người anh.
Lông mi dài nhắm chặt không cữ động, nhìn anh như 1 chàng hoàng tử đang say ngủ.
Xung quanh yên tĩnh đến đau lòng, chỉ còn tiếng điện tâm đồ khẽ nhảy.
Bụp...
Bụp...
Có tiếng bước chân trong hành lang nhẹ nhàng đi đến bên cạnh , Ngôn Hạ ngoái đầu lại nhìn. 1 dáng người cao lớn trầm mặc ôm lấy cô, là Giang Ngôn
Anh trầm tư nhìn vào bên trong phòng bệnh. Rồi lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng.
Thế giới này thực sự có tình yêu sâu sắc đến mức người này nguyện ý chết vì người kia.
Giang Ngôn thật sự sợ hãi, nếu hôm nay người nằm trong phòng này không phãi là Tần Diệp , thì sẽ là Ngôn Ngôn của anh. Ai có thể nhìn thấu sinh tử chứ... anh sợ...
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt rất tĩnh lặng, nhưng ai biết nội tâm lại đầy gió.
Anh đã lãng phí gần 10 năm để dây dưa , anh rất hối hận vì không thể cùng cô sớm hơn.
Khóe môi Giang Ngôn đột nhiên cong lên, anh đưa tay nắm lấy tay cô.
- Bảo bối!!! Anh hối hận rồi!!
Ngôn Hạ ngớ người:
- Sao?
- Từ ngày em va vào anh lần đầu tiên, lẽ ra anh nên chủ động đi gặp em!!! Nếu anh biết bản thân sẽ yêu em nhiều như vậy. Anh nên sớm ở bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-soai-ca-to-nhin-trung-cau-roi/421894/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.