Phòng nghĩ sau sân khấu.
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khiến người ta nghẹt thở.
Trái tim Tần Diệp âm ỉ đau nhói , không nói nổi. Cũng không biết phãi nói như thế nào. Anh ngẩn ngơ ngồi trên ghế trang điểm như người mất hồn.
Những ngón tay Ngôn Hạ xiết chặc , cô quay đầu tránh né ánh mắt như thiêu đốt của anh . Rất lâu mới có thể mở lời:
- Vì sao... không nói trước với em?
Ngôn Hạ bối rối, Tần Diệp nghẹn ngào:
- Cái gì gọi là "không nói trước"? Em đến bây giờ, vẫn đang nghĩ anh chĩ ...
Từng cơn , từng cơn đau đớn len lõi trong mọi ngóc ngách tế bào của anh. Khiến anh không nói nên lời.
Ngôn Hạ nhìn Tần Diệp đau khổ u uất , suy sụp mà lòng ngực nhức nhói.
Tần Diệp bất ngờ ôm chầm lấy cô, gắt gao xiết chặc, gịong anh nghẹn ngào:
- Anh đã giữ lời hứa! Anh đã cố gắng! Anh đã trở thành kẻ mạnh !!! Em ở lại bên cạnh anh đi, được không??? Anh thật sự... thật sự yêu em!!!
Giọng Tần Diệp vang vọng trong căn phòng, thanh âm mềm mại chọc người thương xót. Lòng Ngôn Hạ đau nhói. Nhưng cô theo bản năng cựa quậy, muốn thoát khõi tay anh.
Vòng tay Tần Diệp ôm chặt lấy cô, như cô là khúc cây duy nhất nổi trên mặt nước lúc anh sắp chìm. Ngôn Hạ nhìn vào đôi mắt Tần Diệp , cô sợ hãi nhận ra trong mắt anh tràn đầy sự yếu đuối , ngoài yếu đuối còn có bất lực ,sợ hãi và căng thẳng. Anh nhìn cô , ánh mắt thiêu đốt như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-soai-ca-to-nhin-trung-cau-roi/421864/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.