Bên ngoài là hành lang, chiều tà nắng không chiếu rọi đến, có 2 người đứng đối mặt nhau. Lúc này hành lang ánh lên tia sáng lờ mờ.
Thanh âm của Tuyết Y bổng dưng trỡ nên mềm mại,nhu nhượt.
- Tôi không có làm gì cậu hết! Cậu đừng có hiểu lầm tôi như vậy!
Ngôn Hạ cảm thấy có chút kỳ dị,đáng ra cô ta không phải thế này mới đúng. Sao bổng nhiên lại như yếu đuối nhu nhượt lắm vậy. Ánh mắt tiểu bạch thỏ Tuyết Y bỗng nhiên sắc bén:
- Tôi có nói sai gì thì cậu cho tôi xin lỗi, thật sự mấy tấm ảnh đó tôi cũng không biết ai chụp cậu!! Chuyện của cậu tôi đã không dám bàn tới rồi mà!
Ngôn Hạ nhíu mày:
- Nếu không phãi cô thì là ai? Đừng giở trò quỷ sau lưng tôi!!!
- Không phãi tôi thật mà!!! Tôi không dám !!!
Ngôn Hạ lười xem cô ta diển, cau mày:
- Đừng để tôi biết là cô giở trò , nếu không đừng trách tôi độc ác, cô biết những gì tôi có thể làm mà!!
- Tôi... tôi xin lỗi! Tuyết Y nhu nhu nhượt nhượt như sắp khóc đến nơi.
- Tôi rất khó chịu đừng để tôi nhìn thấy cô nữa!
Ngôn Hạ nhấc chân, giẫm lên bóng nắng loe lói chiều tà , đi vào trong bóng tối.
Đuôi lông mày Tuyết Y hơi nhếch lên, đồng tử bị hắc ám cắn nuốt. Cô ta nhếch môi cười. Rút cái bút ghi âm trong túi ra.
- Ngôn Hạ...
Ngôn Hạ thẩn thờ trở về, lúc về đến nhà thì trời cũng đã tối.
Giang Ngôn trầm mặc đứng trước cữa nhà cô. Ánh trăng lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-soai-ca-to-nhin-trung-cau-roi/421818/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.