Edit: Mộ Tâm
***
"Tiểu sinh mới nghe được có mấy người ở khách sạn đang thảo luận về Hoa Sơn Luận Kiếm mấy ngày nữa," Du Ôn nhìn An Diệc, ôn tồn lễ độ, "trong đó núi Võ Đang phái ra một thiếu niên anh hùng có tên đọc giống với tên ân nhân, tiểu sinh cảm thấy rất có duyên phận."
"Năm nay đúng ra không có Hoa Sơn Luận Kiếm."
"Năm nay là năm Hựu Viễn Vương thứ ba mươi hai, cho nên có Hoa Sơn Luận Kiếm." Lúc An Diệc ra khỏi khách sạn có liếc qua lịch treo tường trên cửa, lịch treo tường là dùng thể chữ Lệ viết, trên lịch treo tường vừa có thiên can địa chi kỷ niên lại vừa có vương công kỷ niên, Du Ôn cố ý dùng vương công kỷ niên.
"Năm nay là năm Canh Tuất, năm Hựu Viễn Vương thứ bốn mươi bốn."
"Kém mười hai năm," Ngón trỏ Du Ôn uốn cong bấm ngón cái, đây là động tác hắn hay dùng khi suy nghĩ: "Ân nhân, người đã bế quan bao nhiêu năm rồi?"
"Bảy năm mà thôi." Bảy năm một chỗ với người tập võ chẳng qua chỉ trong một cái chớp mắt, huống chi An Diệc còn là một võ si trình độ như thế này, nếu không phải có ước hẹn thì An Diệc cũng quyết không rời núi, y mới luyện chú thuật tới tầng ba thôi.
Cánh tay Du Ôn tự nhiên rủ xuống, tay áo che kín bàn tay, "Ân nhân còn muốn tiếp tục đi lạc Dương? Chỉ sợ ước hẹn với người bạn kia khó mà thực hiện."
An Diệc gật đầu nói: "Trước tiên tới núi Võ Đang."
"Vì sao không trực tiếp đi Hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-sinh-khong-ban-tam/120182/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.