Ở lì trong ngôi nhà nhỏ nhàn nhã mấy tháng, Bạch Ngọc Câu mới hiểu được nơi mà cô bé đang ở này.
Nơi này là thế giới vô tận, những người chết rồi sẽ được đưa đến đây.
Cô bé chính là một trong số những người bị đưa vào đây, ở trong này phải làm nhiệm vụ thì mới có thể sống sót, với điền kiện là không được chết trong phó bản.
Còn chuyện cô bé tiếp tục lớn lên thì vẫn chưa tìm được nguyên nhân.
Từ khi ông nội Đao Đao biến thành lưỡi hái thì rất ít khi nói chuyện, Bạch Ngọc Câu chỉ có thể trò chuyện với thú cưng Tang Tinh.
Còn Tiểu Mỹ, nó đang tăng ca để nghiên cứu một kiểu móng tay mới.
“Cậu vẫn luôn ở nơi này sao?” Bạch Ngọc Câu nhìn Tang Tinh.
Hai người bọn họ ngồi liệt trên ghế sô-pha, trông như hai đứa trẻ vô công rỗi nghề.
Tang Tinh gật đầu: “Đúng vậy, vẫn luôn ở đây, từ khi em có ý thức thì vẫn ở trong phó bản.”
Cậu nhớ rằng từ khi bắt đầu, cậu đã ở trong phó bản, lúc cậu mới vào đấy thì không nhìn thấy bất cứ một con quái vật nào cả.
Chỉ có một quái vật... là cậu.
Cậu đợi rất lâu rất lâu ở đấy, lâu đến nỗi cậu không còn nhớ rõ bản thân cậu đã sống được bao nhiêu năm rồi.
Tuy rằng bề ngoài của cậu chỉ khoảng bảy, tám tuổi nhưng thực tế cậu là một lão quái vật.
“Sau đó... Dường như có rất nhiều người giống như chị đi vào đấy, em đã giết hết bọn họ, sau đó bọn họ đột nhiên sống lại, nhưng vẻ ngoài đã thay đổi.”
Tang Tinh nhớ lại rồi nói: “Bọn họ sẽ nghe lời của em, cũng không bao giờ ồn ào đòi ra khỏi phó bản hay là muốn sống sót.”
Bạch Ngọc Câu sửng sốt một chút: “Hả?”
“Đó là người chơi.” Thanh lưỡi hái ngủ say bao lâu nay bỗng nhiên mở miệng: “Người chơi phải tham gia vào phó bản mới có thể sống sót, nhưng nếu người chơi chết trong phó bản thì sẽ biến thành quái vật.”
Phục Toa cũng đang ở đây, chị ấy nói với Bạch Ngọc Câu đang đi tới: “Vừa mới mở một phó bản cấp S dành cho 100 người, sợ rằng sẽ khó lắm đây.”
Bạch Ngọc Câu liếm kẹo que, vẻ mặt cô bé vô cùng thích ý: “Có ai muốn vào phó bản 100 người không!”
Phó bản dành cho một trăm người đấy! Mới nghe đã thấy náo nhiệt rồi!
Cô bé rất thích náo nhiệt!
“Cao thủ! Tôi tôi tôi!”
“Tôi tôi tôi! Tôi sẽ không kéo chân sau của cao thủ đâu!”
Lúc này có một thiếu niên mặc cổ trang đi vào, anh ấy thấy nơi này có nhiều người quá thì muốn rời khỏi sảnh nhiệm vụ.
Nhưng mà anh ấy còn chưa kịp đi ra ngoài, thì đã bị một cô bé đứng ở trên đài thuận tay kéo vào.
Anh ấy chưa kịp phản ứng lại thì một dòng người tràn vào.
100 người nhanh chóng tập hợp đầy đủ, sau đó Bạch Ngọc Câu bắt đầu mở phó bản.
Tiến vào phó bản, có người chơi từng đi theo Bạch Ngọc Câu vào phó bản trước đây bắt đầu hét to: “Quái mau đến đây đi! Quái mau đến đây đi!”
Đây là cách để bọn hắn gọi quái đến, trước tiên dùng âm thanh để hấp dẫn chúng lại đây, sau đó để cao thủ dùng lưỡi hái giết chết!
“A a a a a a a!!!”
“Mau tới đây!!!”
“Quái vật mau tới ăn ta này!!!”
Thiếu niên mặc cổ trang nhíu mày, anh ấy xoay người nhìn một đống người này, cuối cùng chọn một người đàn ông cũng mặc cổ trang: “Này anh bạn, bọn họ đang làm gì thế?”
Mỹ nam mặc cổ trang liếc mắt nhìn anh ấy, sau đó lạnh nhạt nói: “Không biết.”
Thiếu niên mặc cổ trang: “...”
“Tôi tên là Diệp Lương Thần, vừa hoàn thành phó bản dành cho tân thủ, là một người thích mặc Hán phục (*),anh cũng thế phải không?”
(*) Phong cách thời trang cổ của người Hán.
Mỹ nam mặc cổ trang: “Ta là Chúc Kinh.”
“Chỉ thế thôi hả?” Diệp Lương Thần nhìn Chúc Kinh: “Cô bé kia đang làm gì thế, tại sao tôi cảm thấy bọn họ cứ điên điên khùng khùng thế nào ấy.”
Anh ấy liếc mắt nhìn người chơi đang la hét, rồi lại nhìn sang cô bé đang cầm lưỡi hái đằng đằng sát khí và cả con zombie đứng bên cạnh cô bé nữa.
Chúc Kinh liếc mắt nhìn Diệp Lương Thần: “Ngươi là ai?”
“À, ta là Chúc Kinh.” Chúc Kinh luồn tay vào ống tay áo rồi nhìn lên bầu trời ảm đạm.
Phó bản này nhìn rất vắng vẻ, trống không, giống như tro tàn còn sót lại sau khi núi lửa bùng lên, ngoài ra không có thứ gì cả.
Người chơi đã kêu gào nửa ngày: “Sao không thấy quái đến nhỉ.”
Bạch Ngọc Câu vỗ đầu một cái: "Không sao, quái không đến chỗ ta, thì ta đi tìm quái!”
Chỉ cần cô bé tìm thấy quái là được rồi!
“Cao thủ thật thông minh!”
“Cao thủ 6666!”
Phục Toa nhìn một đám người chơi thi nhau thổi rắm cầu vồng thì chị ấy mở miệng nói: “Đề nghị mọi người không nên phân tán ra, hãy tập trung xung quanh cao thủ.”
“Mọi người đều hiểu mà, hành động riêng lẻ dễ bị chết thảm lắm.”
Mọi người nghe xong thì gật đầu, bọn họ thấy lời nói rất có lý, đi theo cao thủ thì mới đảm bảo được tính mạng của bản thân mình.
Không đi theo cao thủ, chưa biết chừng mới đi được hai bước đã chết rồi.
“Rất tốt, mọi người đừng để rớt lại phía sau! Cố gắng đuổi kịp nhé!” Phục Toa vung tay lên, mọi người cùng nhau bám sát theo Bạch Ngọc Câu.
Ở trong đội ngũ, Diệp Lương Thần nhìn Chúc Kinh: “Nơi này không có thứ gì nhỉ, chẳng lẽ quái vật ở nơi này đều trốn dưới đất sao”
Chúc Kinh quay đầu nhìn Diệp Lương Thần: “Ngươi là ai thế?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]