Chương trước
Chương sau
Con zombie mặc trang phục nhân viên của cửa tiệm cuối cùng cũng hiểu được tình cảnh của bản thân nó.


Nó khập khiễng xoay người, mở máy làm hai phần kem cỡ lớn.


Tiểu Bạch đưa tay nhận kem, suy nghĩ một chút rồi quyết định đưa một cái cho Tang Tinh: “Ăn đi!”


Cô bé thật hào phóng!


Tang Tinh rưng rưng nước mắt nhận kem: “Chị đại, chị tốt với em quá!”


Vậy mà cho cậu một cây kem cỡ lớn như thế này!


Tiểu Bạch nhếch môi cười sau đó ăn một miếng kem lạnh: “Ăn ngon quá!”


“Grào!” Bầy zombie nóng nảy đi qua đi lại.


Tiểu Bạch quay đầu lại lườm bọn nó một cái: “Không được làm ồn! Khi ăn không được nói chuyện, chẳng lẽ các mi không biết ăn không nói, ngủ không nói sao?”


Bầy zombie “...”


Thấy bầy zombie chung quanh đã yên tĩnh trở lại, Tạ Nguyên Minh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ấy càng theo sát Tiểu Bạch hơn.


Dù sao bây giờ cái mạng nhỏ của anh ấy nằm trong tay của cô bé đang ăn kem này.


Tiểu Bạch vừa ăn kem vừa nhìn con zombie nhân viên cửa hàng, sau đó cô bé vung tay lên, máy làm kem đã biến mất tăm.


Đây là đạo cụ không gian mà cô bé lấy được trong phó bản, ngoài ra cô bé còn có một đống đạo cụ khác nữa.


Dù sao cô bé cũng đi vào phó bản ròng rã năm năm liên tục mà!


Cô bé nhìn con zombie nhân viên cửa hàng: “Sau này mi phải ngoan ngoãn làm kem cho ta đó!”


“Ừm... Đặt tên gì cho mi mới tốt đây? Như thế thì sau này cũng dễ gọi mi hơn.”


Con zombie nhân viên cửa hàng: “Grào!”


Tiểu Bạch liếc nhìn trang phục của nhân viên cửa hàng trên người con zombie, trên đó có gắn một bảng tên, viết chữ Trương Ái Mỹ.


“Hút!” Tiểu Bạch hút kem: “Tên này khó nghe quá!”


“Từ nay về sau gọi mi là Tiểu Mỹ nhé!”


Tiểu Mỹ: “...”


Tang Tinh thấy chị đại đặt tên cho Tiểu Mỹ thì nhìn chị đại với ánh mắt tủi thân: “Chị đại, sao chị không đặt tên cho em!”


Tiểu Bạch gãi đầu: “Tên của cậu rất êm tai mà! Tiểu Tinh Tinh!”


“Nhưng mà em vẫn muốn chị đại đặt tên cho em.” Tang Tinh nhìn Tiểu Bạch với vẻ mong chờ.


Tiểu Bạch bị cậu nhìn chăm chú thì thấy sợ hãi, nuôi thú cưng là như vậy sao?


Hình như phải đặt tên cho thú cưng, nhưng mà thú cưng đã có tên rồi mà!


Vậy làm sao bây giờ! Thú cưng đang ầm ĩ không vui!


“Việc này...”


Tiểu Bạch bỗng nhiên nghĩ ra một diệu kế: “Không bằng cậu đặt tên cho tôi đi!”


Như vậy thì thú cưng sẽ không làm loạn nữa rồi!


Hai mắt của Tang Tinh mở to ra, trong đó có ánh sáng lấp lánh: “Có thể hả chị đại! Nhưng mà chị đại cũng có tên rồi mà!”


Tiểu Bạch nháy mắt một cái rồi liếm kem: “Đấy là biệt danh của tôi thôi, cậu có thể đặt tên chính thức cho tôi.”


Cô bé đã dùng cái tên Tiểu Bạch tám năm rồi, bây giờ cần có một tên chính thức.


Tang Tinh: “!!!”


“Chị đại! Chị yên tâm đi, em sẽ đặt một tên hay cho chị!”


Huhuhu! Chị đại giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho cậu, cậu phải làm thật tốt mới được!


Cậu nói xong còn liếc nhìn Tiểu Mỹ và đám người Tạ Trì Trì với vẻ đắc ý.


Tạ Trì Trì: ...


Cậu kiêu căng cái nỗi gì chứ!


“Phó bản này phải qua cửa như thế nào bây giờ?” Cô ấy hơi lo lắng về vấn đề này.


Dù sao trong đầu của cô ấy không nhận được bất kỳ thông báo nào cả


Bình thường khi tiến vào phó bản đều sẽ nhận được hướng dẫn, ví dụ như cần sống sót trong bao nhiêu ngày thì vượt qua hoặc là phải giết boss lớn nào.


Nhưng mà từ khi bọn họ vào phó bản này thì không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào cả.


Tiểu Bạch ăn hết cả que kem rồi nhìn nhìn Tạ Trì Trì: “Giết hết là xong mà!”


Cô bé vượt qua hầu hết các phó bản bằng cách này, có khi mới giết được một nửa đã bị cho ra nhưng cũng có lúc cô bé cũng không hiểu sao đã bị đưa ra.


Nên gặp thứ gì thì cứ giết hết là được!


Tạ Trì Trì: “!!!”


“Cao thủ ơi, ngài thật trâu bò mà, nhưng mà zombie trong phó bản này quá nhiều, chúng ta phải giết đến khi nào mới xong được!”


“Huống chi nếu phải giết hết còn nó thì sao?” Tạ Trì Trì chỉ về phía Tiểu Mỹ đang đứng phía sau Tiểu Bạch.


Tiểu Bạch sửng sốt một chút, đúng nhỉ!


Cô bé muốn mang Tiểu Mỹ đi nên không thể giết hết!


“Vậy thì cứ giết dần dần, đến khi nào ra được thì thôi!” Tiểu Bạch cảm thấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.


Nơi này rất tốt, còn có kem để ăn nên cô bé cũng không sốt ruột ra ngoài luôn!


Tạ Trì Trì thở dài: “Nhưng mà cao thủ ơi, ngài mang theo mấy đứa con ghẻ (*) như bọn tôi sẽ rất mệt đó.”


Tất nhiên là cô ấy chỉ nói tới anh trai của cô ấy thôi, dù sao bây giờ cô ấy cũng đã nhận ra phó bản này không phải là phó bản cấp D bình thường.


Vừa không biết cách vượt qua phó bản vừa có những lũ quái đột nhiên biến dị thì chỉ có ở phó bản cấp S trở lên thôi.


Đến buổi tối đi ngủ cũng không thể bảo cao thủ đi bảo vệ cho anh trai của cô ấy được.


Thế nên rời khỏi càng sớm càng tốt.


Tiểu Bạch nhìn bọn họ: “Bình đựng dầu? Bình đựng dầu (**) ở đâu, nơi này có bình đựng dầu à?”


Sao cô bé không thấy, mang bình đựng dầu làm gì thế!


(*) (**) Từ 油瓶”có nghĩa là kéo chân sau, còn“拖有病”có nghĩa bóng là: đồ còn ghẻ, đồ của nợ.


拖有病: “tuō yǒu bìng” và “拖油瓶”: “tuō yóu píng” (bình đựng dầu) có cách phát âm gần giống nhau, nên bạn Tạ Trì Trì nói theo nghĩa bóng là đứa con ghẻ còn bạn Tiểu Bạch hiểu theo nghĩa đen là bình đựng dầu.


Tạ Nguyên Minh nghe được câu này thì nhìn Tiểu Bạch với ánh mắt cảm động, không ngờ cao thủ chưa bao giờ coi bọn họ là con ghẻ!


Tuy rằng anh ấy đúng là như thế!


Tạ Trì Trì cũng không ngờ cao thủ sẽ nói như vậy, điều này làm cô ấy càng thấy xấu hổ, cô ấy sẽ cố gắng giúp cao thủ hoàn thành phó bản.


Không thể để anh trai cô ấy mang lại phiền phức cho cao thủ được!


“Cao thủ, ngài còn nhớ tên của phó bản này không?”


Tiểu Bạch nghĩ một lúc: “Tên là Chạy Trốn!”


Cô bé biết từ trốn này! Lúc trước khi đọc báo ông nội Đao Đao đã dạy cô bé, ai chạy trốn, chính là cái từ trốn này!



“Chạy Trốn?” Tạ Trì Trì nhíu mày, từ này không có gì đặc biệt mà.


Chạy trốn ở đây chẳng nhẽ là bọn họ phải tìm cách sinh tồn trong tình cảnh đầy zombie như thế này và phải sinh tồn trong một thời gian nhất định thì mới có thể đi ra ngoài sao?


Tiểu Bạch thấy Tạ Trì Trì nhíu mày thì cô bé cầm lấy lưỡi hái: “Có phải cô muốn nhanh chóng ra ngoài không? Nếu như sốt ruột muốn ra ngoài, chúng ta chỉ cần tìm ra kẻ mạnh nhất rồi đánh bại nó là có thể đi ra ngoài rồi!”


Đây là quy luật mà cô bé đã tìm ra được, lúc cô bé bắt được kẻ mạnh nhất rồi giết nó thì sẽ đi ra khỏi phó bản được.


Tạ Trì Trì cúi đầu nhìn Tiểu Bạch chỉ cao tới eo cô ấy: “Cao thủ nói có lý, nhưng chúng ta làm sao tìm được nó?”


Nơi này có nhiều zombie quá, không biết cần tìm tới khi nào.


Tiểu Bạch vỗ tay một cái: “Chuyện này đơn giản thôi!”


Cô bé nói lớn với bầy zombie ở quanh đấy: “Nhanh đưa kẻ mạnh nhất ở đây ra cho ta!”


“Nếu không đưa ra chỉ có đường chết!”


Bầy zombie nhìn nhau một lúc rồi đồng loạt chỉ về một con zombie nam không có gì đặc biệt.


Zombie nam: “!!!”


Nó co chân muốn chạy nhưng Tiểu Bạch không cho nó cơ hội đó, cô bé cầm lưỡi hãi rồi nhảy lên, sau đó rơi xuống trước mặt của zombie nam.


Trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, cuối cùng zombie nam đã bị Tiểu Bạch cắt đầu.


[Phó bản cấp SS mang tên Chạy Trốn đã hoàn thành, mời người chơi chuẩn bị rời khỏi phó bản.]


Một âm thanh cứng nhắc vang lên trong đầu, một tay của Tiểu Bạch nhanh chóng kéo Tang Tinh còn đang trầm tư, một tay thì kéo Tiểu Mỹ.


Trong chớp mắt, đếm ngược trong đầu đã đến 0, bọn họ đã trở lại sảnh nhiệm vụ.


Tạ Nguyên Minh khiếp sợ nhìn em gái: “Con mẹ nó! Cao thủ trâu bò quá! Phó bản cấp SS đó! Mới đó đã vượt qua rồi!”


Tạ Trì Trì cũng thấy ngỡ ngàng, có thể vượt qua phó bản cấp SS đơn giản như thế à?


Cảm giác như bọn họ không làm được gì cả!


Chỉ ăn kem rồi mua quần áo, sau đó nhìn cao thủ Tiểu Bạch đánh một bầy zombie.


Đáng sợ quá! Đáng sợ quá!


Thực lực của cao thủ sâu không lường được, nếu là cô ấy rơi vào vòng vây của zombie thì chắc chắn không thoát ra được, chứ đừng nói đến việc yêu cầu bầy zombie giao ra thủ lĩnh của bọn nó!


Một chữ thôi, đỉnh!


Mọi người thấy nhóm Tiểu Bạch và Tạ Trì Trì vừa mới vào phó bản không bao lâu đã đi ra, có người muốn biết nhưng không dám đi hỏi.


“Các người còn vào nữa không?” Tiểu Bạch nhìn Tạ Trì Trì, cô bé thấy lập nhóm với người khác rồi cùng vào phó bản thú vị thật đó!


Có người nói chuyện, còn mua kem cho cô bé ăn nữa!


Tạ Trì Trì nhìn ánh mắt mong đợi của Tiểu Bạch thì do dự một lúc rồi cô ấy mở miệng nói: “Trong thời gian ngắn chúng tôi sẽ không tiến vào phó bản nữa, cảm ơn cao thủ đã dẫn tôi, anh tôi và Hoàng Mao vào phó bản!”


Cô ấy hơi khom người một cái, Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao đứng phía sau cô ấy cũng cúi người theo.


Lần này vào phó bản cấp SS, bọn họ sẽ không cần vào phó bản có độ khó cao hơn cấp E trong vòng hai năm nữa.


Có thể nói Tiểu Bạch chính là ân nhân cứu mạng bọn họ, cho bọn họ cơ hội sống tiếp.


“Vậy thì thôi.” Tiểu Bạch cũng không miễn cưỡng.


Sau khi Tạ Trì Trì và Tạ Nguyên Minh thoát đội, bọn họ đã bị một đám người vây quanh.


“Các người vào phó bản nào thế? Sao mới vào một lúc đã đi ra rồi!”


“Cao thủ có dễ nói chuyện không? Làm thế nào mà các người quen được với cao thủ thế?”


Tạ Trì Trì giải thích rõ mọi chuyện, đến khi mọi người biết bọn họ vừa vào phó bản cấp SS thì đều bùng nổ!


Phó bản cấp SS có độ khó cao như vậy mà cao thủ chỉ vào có nửa ngày đã giải quyết xong!


Mẹ nó! Cao thủ mới đáng sợ làm sao!


“Có ai muốn lập đội với tôi không?” Tiểu Bạch quay về phía mọi người rồi nói.


Cô bé vừa nói xong thì mọi người ùa tới như ong vỡ tổ: “Cao thủ chọn tôi này, cao thủ!”


“Cao thủ dẫn tôi theo với! Tôi sẽ trả mười ngàn điểm!”


“Chọn tôi ấy, tôi vừa nghe lời vừa có thực lực!”


Tiểu Bạch chọn lựa mãi mới tìm được mấy người rồi lại tiến vào phó bản.


Lúc tiến vào phó bản, Tang Tinh nhìn bầu trời đầy sao rồi mở miệng nói: “Chị đại, em vừa nghĩ ra một cái tên rất hay!”


“Ngọc Câu có được không! Lưỡi hái mà chị đại dùng có hình móc câu, mặt trăng trên trời cũng là móc câu, chị đại giống như viên ngọc trắng vừa đẹp vừa quý hiếm, thế nên gọi là Bạch Ngọc Câu nhé!”


Cậu nói xong rồi mong đợi nhìn Tiểu Bạch, tỏ vẻ muốn được khen ngợi.


Tiểu Bạch hơi nhíu mày, cô bé liếm môi một cái rồi mở miệng đọc cái tên này: “Bạch Ngọc Câu...”


Cô bé ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời có hình móc câu, giống như một loại ngọc trắng vừa trong trẻo vừa chói lóa không tì vết.


Cô bé lại nhìn lưỡi hái ông nội Đao Đao trong tay cô bé, ông nội Đao Đao biến thành lưỡi hái cũng có hình cong cong như mặt trăng.


“Thế nào? Chị đại!” Tang Tinh hơi sốt ruột hỏi lại.


Cậu cũng có tính toán riêng nữa, cậu yêu thích mặt trăng bao nhiêu thì ngưỡng mộ chị đại bấy nhiêu!


Tiểu Bạch nhìn Tang Tinh: “Tên này rất hay! Từ nay về sau tôi sẽ tên là Bạch Ngọc Câu!”


Tang Tinh mừng rỡ nhìn chị đại: “Có thật không? Chị đại thích à? Vậy thì tốt quá rồi!”


Huhuhu! Chị đại thích tên mà cậu đặt kìa!


Bạch Ngọc Câu gật đầu: “Rất thích!”


“Tuy nhiên...” Cô bé nhìn Tang Tinh, Tang Tinh thấy hơi căng thẳng, tuy nhiên làm sao?


Lẽ nào chị đại lừa cậu, thật ra chị đại không thích!


Bạch Ngọc Câu lấy tay che miệng mình lại rồi đến gần nhỏ giọng nói: “Cậu dạy tôi viết chữ Bạch Ngọc Câu thế nào đi.”


Không biết viết tên của mình thì xấu hổ quá!


Mọi người: “!!!”


Dù cô bé cố ý nói thầm nhưng âm thanh vẫn rất to! Chúng tôi đã nghe được rồi!


Chết rồi, không biết cao thủ có giết người diệt khẩu không!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.