Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, Phục Toa nhìn Kỷ Trinh: “Tôi lại đói bụng rồi.”

Kỷ Trinh quan sát cái bụng tròn vo của Phục Toa, hôm nay chị ấy đã ăn năm bữa rồi!

Còn ăn thêm được à!

Không còn cách nào khác, cô ấy đành dặn dò Xuân Tú: “Chuẩn bị thêm một bàn thức ăn nữa đi.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Ngọc Câu chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt của cô chứa đầy vẻ lạnh lùng, sát ý.

“Tang Tinh!” Cô gọi lớn.

Tang Tinh chạy tới: “Chị đại!”

“Sao lại gọi chị đại, phải gọi ta là Đại tướng quân!” Bạch Ngọc Câu cô chính là Đại tướng quân mà ai nghe danh cũng phải khiếp sợ.

Không ai biết cô là gái giả trai, cô từng bước từng bước đi lên vị trí Đại tướng quân này là để bảo vệ và đền đáp quốc gia!

Tang Tinh nhìn Bạch Ngọc Câu mà vui mừng đến chảy nước mắt: “Đại tướng quân! Bệ hạ chỉ là một nhóc con miệng còn hôi sữa, ngày ngày vui chơi hưởng thụ, cứ như vậy mãi thì nước cũng mất mà thôi!”

Bạch Ngọc Câu nhìn Tang Tinh khóc vô cùng khổ sở thì cắn răng nói: “Dù thế nào thì hắn cũng là Hoàng đế! Sau này không được nói những lời như vậy nữa!”

“Đi thôi! Theo ta ra chiến trường!”

Cô vứt chăn ra rồi đứng lên: “Mang áo giáp của ta đến đây!”

Cô vừa nói xong thì kho hàng trong trong đầu mình đột nhiên xuất hiện một bộ áo giáp màu trắng uy phong lẫm liệt, nhìn rất oai phong.

Tang Tinh giúp Bạch Ngọc Câu mặc áo giáp xong thì hai người cùng ra khỏi phòng.

“Mẹ nó! Sao trong này lại có con gái!” Cô khiếp sợ nhìn Kỷ Trinh: “Nơi quan trọng như quân doanh sao lại có con gái!”

Oa! Cô gái này lớn lên thật xinh đẹp!

Dán sát! (*)

(*)Ngôn ngữ mạng: Miêu tả cái gì đó hoặc ai đó rất đẹp và thể hiện cảm xúc tích cực về sự yêu thích và khen ngợi.

Kỷ Trinh: “???”

Diệp Lương Thần kéo Bạch Ngọc Câu sang một bên: “Chúng ta đang ở hậu cung.”

Bạch Ngọc Câu nghe quân sư nói, đại não dừng một chút: “Ta... đã đánh tới hậu cung của quân địch rồi à?”

“Hoàng thượng đến ~” Thái giám lớn tiếng thông báo.

Tiểu Hoàng Đế lộc cộc chạy vào: “Hoàng hậu!”

Bạch Ngọc Câu vội vã quỳ một chân xuống đất: “Tham kiến Hoàng thượng!” Cô lại xoay người nhìn Kỷ Trinh: “Tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

Kỷ Trinh: “!!!”

Cô đừng gọi bừa! Tôi không dám nhận đâu!

Tiểu Hoàng Đế chạy tới, dịu dàng đỡ Bạch Ngọc Câu dậy: “Hoàng hậu suy nghĩ thế nào rồi? Có muốn làm Hoàng hậu của trẫm hay không?”

Bạch Ngọc Câu thắc mắc: “Hoàng thượng đang gọi ta?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tiểu Hoàng Đế gật đầu, không ngờ tiên nữ tỷ tỷ mặc áo giáp cũng thật dễ nhìn.

“Xoạt!” Một cây đao gác trên cổ của tiểu Hoàng Đế.

Các thái giám, cung nữ sợ đến hồn lìa khỏi xác, đại thái giám run lẩy bẩy chỉ tay vào Bạch Ngọc Câu: “To gan! Dám hành thích Hoàng thượng! Đây chính là tội tru di cửu tộc đấy!”

“Ngươi còn không mau bỏ đao xuống!”

Bạch Ngọc Câu cười lạnh một tiếng: “Bây giờ ta đã hiểu! Ta đang ở sa trường thì bị tên cẩu Hoàng đế hoang dâm vô độ này bắt vào hậu cung!”

“Tên nhóc con này còn muốn... còn muốn!”

Bắt nạt cô như vậy! Đáng ghét!

Cô quay đầu nhìn Tang Tinh: “Ta thu hồi lại những lời vừa nói lúc trước! Bây giờ ta sẽ giết tên cẩu Hoàng Đế này rồi tự mình đăng cơ!”

Tiểu Hoàng Đế nhìn tiên nữ tỷ tỷ, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Nàng đừng giết trẫm! Trẫm sẽ không bắt nàng làm Hoàng hậu nữa đâu QAQ!”

“Được! Vậy ngươi nhanh chóng hạ lệnh để ta ra chiến trường!” Bạch Ngọc Câu nhìn về phía tên thái giám rồi quát: “Còn không mau mang thánh chỉ, bút và ngọc tỷ lại đây!”

Sa trường! Đây mới là nơi ta yêu nhất!

Cô muốn thống nhất toàn bộ lãnh thổ, ha ha ha ha ha!

Đến lúc cầm lấy thánh chỉ và bút, tiểu Hoàng Đế phân vân không biết viết như nào.

Các vùng đất xung quanh quốc gia của bọn họ đều đã chiếm được, làm gì còn chỗ nào để tiên nữ tỷ tỷ đánh chiếm đây?

Thái giám đứng ở một bên nháy mắt với tiểu Hoàng Đế: “Hải ngoại! Hải ngoại!”

Tiểu Hoàng Đế nhanh chóng múa bút thành văn: “Phong... Tiên nữ tỷ tỷ là Đại tướng quân ở vùng hải ngoại!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hắn viết xong rồi đóng dấu lên đó, Bạch Ngọc Câu nhìn thấy thì vô cùng hài lòng: “Vậy thần cung kính không bằng tuân mệnh!”



Bạch Ngọc Câu cầm thánh chỉ rồi dẫn theo người của mình rời khỏi hậu cung đi tới quân doanh: “Mau chỉnh đốn đội ngũ rồi chuẩn bị xuất phát!”

Một người đàn ông vạm vỡ cao hơn Bạch Ngọc Câu rất nhiều đi ra: “Ngươi là ai vậy?”

Sao nữ tử có thể vào quân doanh được.

Bạch Ngọc Câu nháy mắt ra hiệu, Tang Tinh quát lớn: “Đại tướng quân đóng ở vùng hải ngoại mà ngươi cũng không nhận ra thì còn làm gì được nữa!”

Người đàn ông cường tráng thấy ánh mắt của thiếu nữ đứng ở trước mặt này vô cùng đáng sợ, làm hắn không dám thở mạnh.

Bạch Ngọc Câu mở thánh chỉ ra cho hắn xem: “Nhanh chóng chuẩn bị người và ngựa!”

Người đàn ông cường tráng liếc nhìn thánh chỉ: “Phong cho ... Tiên nữ tỷ tỷ?”

Mẹ nó! Tiểu Hoàng Đế lại bày trò đùa giỡn đúng không!

Hắn mất kiên nhẫn nói: “Biết rồi.”

Nếu chỉ là đùa giỡn thì cứ tìm đại một trăm tên lính mới cũng được.

Hắn xoay người trở lại quân doanh, gọi một trăm tên tân binh vừa mới vào quân doanh, là một đám con ông cháu cha những nhà quyền quý đưa vào để lấy công danh thành tích.

Thôi Vũ ghét nhất những người như thế, vừa hay trong tay có thánh chỉ của tiểu Hoàng Đế, hắn sẽ ném đám người này cho cô gái kia.

Về sau có chuyện gì thì cũng không liên quan đến hắn.

Một trăm tên lính mới được tập hợp rất nhanh, bọn họ cũng thầm đánh giá vị Đại tướng quân ở hải ngoại có vẻ ngoài gầy yếu này.

Nhưng chưa kịp thắc mắc, Bạch Ngọc Câu đã lên ngựa: “Xuất phát!”

Khi cô định đi thì Kỷ Trinh chạy ra, cô ấy vội vàng chạy đến nên thở không ra hơi, dẫn theo một nha hoàn và hai tay nải: “Dẫn tôi theo với!”

Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy: “Cô là người phụ nữ của Hoàng Đế, mời trở về đi.”

Kỷ Trinh giơ tay giả vờ lau nước mắt, làm bộ oan ức: “Chuyện không phải như thế, tôi... tôi cũng là bị ép buộc...”

Huhuhu! Cô ấy không muốn ở lại hoàng cung này thêm một ngày nào nữa!

Cô ấy muốn bỏ trốn theo Bạch Ngọc Câu ngay và luôn!

Bạch Ngọc Câu nhìn cô ấy, nghĩ đến tình cảnh lúc gặp nhau thì nghĩ là cô gái này cũng bị Hoàng Đế bắt vào đây!

“Được rồi!” Bạch Ngọc Câu đưa tay về phía Kỷ Trinh.

Nếu Hoàng Đế đã bất nhân thì cô sẽ dẫn theo người phụ nữ của Hoàng Đế rời khỏi đây!



Một đội quân phóng nhanh trên quan đạo, ban đêm, bọn họ dựng trại đóng quân.

Bạch Ngọc Câu nhìn binh lính dựng một cái lều trại mà đã mệt muốn chết thì khẽ lắc đầu: “Hết thuốc chữa rồi (*)!”

(*) Nguyên văn 吃枣药丸, đọc gần giống với “迟早要完”nghĩa là sớm muộn gì cũng chết, đi đời nhà ma.

“Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi phải dắt ngựa chạy!”

“Cái gì?” Một thanh niên mặc áo giáp nhìn Bạch Ngọc Câu: “Dựa vào đâu chứ!”

Ngươi cho rằng ngươi là ai vậy!

Bạch Ngọc Câu nhìn tên lính này thì biết những tên tân binh thường không phục tùng mệnh lệnh, nên lúc này cần phải đánh cho họ phục mới thôi!

“Không phục thì đứng ra!” Cô hét lớn một tiếng.

Toàn bộ binh lính đều đứng dậy, Bạch Ngọc Câu hừ lạnh một tiếng, cô chỉ vào Diệp Lương Thần: “Các ngươi cùng lên đi! Đánh với quân sư của ta!”

Diệp Lương Thần: “??!”

Nhóm lính mới đều nhìn Diệp Lương Thần, Diệp Lương Thần cũng nhìn lại.

“A! Xông lên!”

“Ngươi quá xem thường bọn ta rồi! Chỉ là một tên thư sinh mà muốn tất cả chúng ta cùng lên à!”

“Xông lên!”

Diệp Lương Thần cảm thấy mình bị coi thường, dù ở cái nơi thiếu linh khí này, một tu sĩ như hắn khó lòng phát huy, nhưng thực lực của hắn vẫn còn đó, đám người phàm này làm sao mà so sánh được.

Một lúc sau, hắn đã đánh cho bọn họ phải nằm bò nhoài ra đất.

Bạch Ngọc Câu từ trên cao nhìn xuống bọn họ: “Đúng là đám ăn hại vô dụng, một quân sư ốm yếu mà cũng không đánh lại được!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Quá yếu rồi, quá yếu rồi!

Những tên lính mới: “???”

Ngươi đang nói đùa à? Người này bị mấy trăm quyền đánh xuống người mà không rên tiếng nào, trong khi người đánh là bọn họ còn cảm thấy đau tay đây này.

Tên quân sư này yếu đuối chỗ nào? Nói cứng rắn như mình đồng da sắt còn nghe được!



Ngày hôm sau.

Bạch Ngọc Câu cưỡi ngựa chạy phía trước còn bọn họ thì dắt ngựa chạy theo sau: “Khi nào chúng ta mới đến nơi?”

Kỷ Trinh nhớ lại bản đồ mà cô ấy đã xem lúc trước rồi nói: “Chắc khoảng... ba năm nữa?”

Bạch Ngọc Câu: “Ba năm hả?!”

Thế này chậm quá, chậm quá!

“Ai da, nếu có thể nhanh hơn thì tốt.” Cô âm thầm thở dài.

Diệp Lương Thần suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi có một linh thuyền, nhưng nơi này không có linh khí.”

Bạch Ngọc Câu vẫy tay: “Lấy ra xem đã.”

“Leng keng!” Một cái linh thuyền có thể chở được ngàn người từ trên trời rơi xuống.

Binh lính hoảng sợ: “Mẹ nó! Yêu quái hả!”

Tang Tinh nhìn bọn họ với vẻ không vui: “Đang nói gì thế, các ngươi đã gặp con yêu quái nào xinh đẹp như vậy hả?”

Chị đại đẹp như thế! Làm sao là yêu quái được!

Binh lính càng hoảng sợ: “Mẹ nó! Là một con yêu quái xinh đẹp!”

Diệp Lương Thần thở dài: “Thật là, sao không nghĩ chúng ta là tiên nhân.”

Tuy rằng bây giờ bọn họ chỉ là người tu tiên, nhưng cũng xem như ngang ngửa tiên nhân rồi.

Binh lính vô cùng hoảng sợ: “Mẹ nó! Là tiên nhân đó!”

Diệp Lương Thần nhìn binh lính sợ hãi chạy loạn khắp nơi: “...”

Hết thuốc chữa rồi!

Ban đêm, một chiếc linh thuyền bay ở trên trời, Bạch Ngọc Câu ngồi ở trên ghế điều khiển linh thuyền nhìn binh lính đang chạy bộ xung quanh.

“Tiếp tục đi, tiếp tục đi!”

Các tân binh chạy bộ mà mồ hôi đầm đìa, trong số đó có một tên quan nhị đại (*) có cha làm quan nhất phẩm.

(*)官二代 quan nhị đại: thế hệ thứ hai trong một gia đình quan chức, họ làm quan và cha mẹ của họ cũng là quan chức.

Mục đích của hắn vào quân doanh là để kiếm được thành tích.

Không ngờ rằng hắn có thể gặp được thần tiên!

Nhưng mà yêu cầu của thần tiên cao quá, bọn họ đã chạy ròng rã suốt một ngày trời!

Còn chạy nữa thì hắn sẽ chết đó huhuhu!

“Đến rồi!” Kỷ Trinh vui mừng nhìn mảnh đất này, kiến trúc ở đây không giống với quốc gia của tiểu Hoàng Đế.

Hơi giống với Châu Âu cổ.

Bạch Ngọc Câu quay đầu, cô cho linh thuyền chậm rãi hạ xuống, rồi hướng về phía sau ra hiệu cho các lính mới đang chạy dừng lại.

“Đi nhanh thật đấy.”

Cô nhìn một đám người đang tụ tập lại đây, toàn bộ đều có tóc vàng mắt xanh, trong miệng nói thứ ngôn ngữ mà Bạch Ngọc Câu không hiểu được.

“Chuẩn bị!” Bạch Ngọc Câu quay lại nói với nhóm binh lính phía sau.

Bọn họ muốn phát động tiến công!

Khi toàn bộ binh lính tập hợp đầy đủ, Bạch Ngọc Câu thấy những người kia quỳ xuống đất, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính quỳ lạy.

Bạch Ngọc Câu: “Bẫy à! Chắc chắn có bẫy ở đây!”

Theo kinh nghiệm dẫn quân nhiều năm của cô, chưa đánh mà đầu hàng là có gian trá!

Phục Toa nghe được lời nói của những người kia thì rơi vào trầm tư.

“Ôi chúa ơi! Là thần hiển linh! Thần linh đến cứu chúng ta rồi!”

“Chúa ơi! Cứu chúng ta với!”

“Mau quỳ xuống! Con ngoan, con phải thành kính!”

“Chị đại.” Phục Toa nhìn vẻ mặt cảnh giác của Bạch Ngọc Câu: “Bọn họ thật sự muốn đầu hàng ấy.”

Bạch Ngọc Câu nhìn Phục Toa: “Chị không hiểu lời bọn họ thì đừng nói lung tung! Tôi thấy bọn họ đang lừa chúng ta!”

Cô nói xong rồi buồn rầu nhìn trời: “Ai da, nếu là có người phiên dịch thì tốt rồi.”

Phục Toa: “...”

Tuy rằng không hiểu tại sao thế giới này cũng có người tóc vàng mắt xanh, cách phát âm cũng rất khó nghe.

Nhưng mà...

Bọn họ đều nói tiếng Trung mà chị đại!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.