“Quân sư của tôi! Quân sư của tôi! Trương Lương của tôi!” Bạch Ngọc Câu ôm Tiểu Mỹ tru lên.
Tiểu Mỹ: “Grào!”
Mãi đến khi Tiểu Mỹ sắp bị cô ôm chết, Bạch Ngọc Câu mới buông lỏng tay ra. Cô đứng trên nóc xe nhìn Tiểu mỹ: “Sao bọn họ có thể trói mi trên nóc xe!”
“Đây là ngược đãi!”
“Tôi muốn kiện mấy người lên hiệp hội bảo vệ Zombie!” Bạch Ngọc Câu lạnh lùng nhìn đám Úc Hàng.
Mấy người Úc Hàng: “...”
Mặt Phan Niên đầy vạch đen: “Đây không phải là cô trói à? Cô bảo cô sợ làm mất Tiểu Mỹ.”
Bạch Ngọc Câu bắn ánh mắt hình viên đạn sang: “Sao tôi có thể đối xử với Tiểu Mỹ như vậy!”
“Chắc chắn mấy người bằng mặt không bằng lòng!”
Bạch Ngọc Câu cởi bỏ dây thừng trên người Tiểu Mỹ: “Mi nói xem có phải bọn họ cố ý đối xử với mi như vậy không?”
Tiểu Mỹ: “Grào!”
“Hóa ra là anh!” Bạch Ngọc Câu nghe Tiểu Mỹ nói xong thì nhìn về phía Phan Niên.
“Ngày thường anh vẫn luôn bắt nạt nó!”
Phan Niên: “Đệch mợ tôi...”
Có phải đầu óc con nhóc điên này có có vấn đề rồi không? Sao lại biến thành anh ấy là người xấu.
Dọc theo đường đi, anh ấy chưa từng ngược đãi Tiểu Mỹ, ngoài việc mắng nó vài câu.
Đấy không phải cũng là vì Tiểu Mỹ quá ầm ĩ à? Phan Niên uất ức.
Úc Hàng đi tới vỗ vỗ bờ vai của anh ấy: “Xin lỗi cô ấy đi.”
Phan Niên không thể tin nổi nhìn Úc Hàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-ky-chu-lai-khong-binh-thuong-/3546436/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.