“Anh yêu em ~ em yêu anh ~ em là Tiểu Bạch Ngọc ~ yêu em ~ yêu anh ~”
“A ~ bóng đêm mênh mông ~ biển người mịt mờ ~ đời này may mắn ~.
"..."
Tạ Nguyên Minh nghe âm thanh ma quỷ bên ngoài mà đau đầu không thôi, anh ấy bực bội phàn nàn: "Rốt cuộc là giọng ai vậy? Không sợ chết à?"
Hai người khác trong phòng cũng cau mày.
Bọn họ đã không ngủ ngon hai ngày hai đêm, từ sau khi nạn zombie bùng nổ, tối nào bọn họ cũng khó ngủ vì tiếng gào thét của zombie.
Hơn nữa bọn họ còn phải lo lắng đề phòng, sợ zombie phát hiện ra bọn họ.
Bọn họ ẩn nấp trong căn phòng nho nhỏ này, không dám đi lại lung tung, cũng không dám nói chuyện quá lớn tiếng.
"Em nghe hình như âm thanh này phát ra từ quảng trường.” Em gái Tạ Trì Trì của Tạ Nguyên Minh nói nhỏ.
Tạ Nguyên Minh cau mày: "Anh đi xem thử.”
Tạ Trì Trì muốn ngăn cản anh ấy, nhưng anh ấy lại nói: "Chỗ của chúng ta ở tầng hai mươi mấy, chỉ cần nhỏ tiếng một chút, đứng bên cửa sổ nhìn sẽ không sao đâu.”
"Tôi đi với cậu.”
Một người anh em của anh ấy tên là Hoàng Mao cũng đứng dậy.
Bọn họ là sinh viên đang nghỉ hè, vốn đã hẹn nhau ở nhà chơi game, nhưng không ngờ lại gặp phải zombie.
Mấy người bọn họ bị mắc kẹt ở trong này.
"Được, chúng ta nhỏ giọng một chút.” Tạ Nguyên Minh và Hoàng Mao đi chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-ky-chu-lai-khong-binh-thuong-/3546429/chuong-8.html