"Cô... là mỹ nhân ngư?" Phan Niên nhăn mặt.
Bạch Ngọc Câu quả quyết gật đầu: "Đương nhiên rồi! Ở bên kia núi, bên kia biển có một nhóm người cá, bọn ta thông minh lại lương thiện, xinh đẹp và chăm chỉ ~ "
"Được rồi được rồi, ngừng!"
Phan Niên không dám nghe tiếng hát ma quỷ xuyên thủng màng nhĩ này tiếp nữa.
Anh ấy nghi ngờ Bạch Ngọc Câu đang cố ý giày vò bọn họ.
“Cô nói cô là mỹ nhân ngư đúng không, vậy cô biến đuôi cá ra cho tôi xem thử xem.”
Bạch Ngọc Câu nghe vậy thì hơi khó xử, trên mặt hơi ửng đỏ: "Đuôi cá của tộc nhân ngư bọn ta chỉ có người yêu mới được nhìn thấy thôi.”
Phan Niên: "..." Lẽ ra tôi không nên nói chuyện.
"Được rồi được rồi, mau ăn cơm đi, ăn xong còn lên đường.” Úc Hàng cũng không muốn nghe tiếng hát giày vò lỗ tai nữa.
Tiếng hát này quả thực còn đáng sợ hơn tiếng zombie gầm rú.
Bạch Ngọc Câu thấy bọn họ không khăng khăng bắt mình đụng vào nước nữa, lúc này mới đi tới bàn, ngồi xuống.
"Ta muốn ăn hải sản! Muốn bào ngư, muốn sò biển, muốn tôm cá to, muốn uống nước biển!"
Hệ thống Mỹ Thực: "Ký chủ, chỗ của ta không có nước biển, hay là cô đổi cái khác nhé?"
Bạch Ngọc Câu bĩu môi: "Tại sao lại không có?"
Hệ thống Mỹ Thực thầm phỉ nhổ, vì cái này không phải thứ cho người uống đó.
Nhưng nó vẫn là tốt tính nói: "Do ta không có nghĩ tới kí chủ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-ky-chu-lai-khong-binh-thuong-/3546427/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.