Khải Vinh đẩy cô ta ra, vẻ mặt không vui: " Cô gọi tôi về đây làm gì? ".
Cô ta kéo hắn ngồi xuống ghế salong mềm mại, cô tựa vào lòng ngực to lớn của hắn: " Em nhớ anh ".
Khải Vinh né sang một bên: " Đừng nói như thế chứ. Chúng ta chỉ là hợp đồng ".
Cô ta giở bộ mặt oan ức, giọng run rẩy như sắp khóc: " Anh đừng có lạnh lùng như thế mà. Em...em rất nhớ anh đó, em không thể ngủ được ".
Khải Vinh nhìn cô ta với vẻ mặt ghét bỏ: " Thế thì cô uống thuốc đi ". Hắn đứng dậy muốn đi lên lầu thì cô ta kéo tay hắn lại, đè lên người hắn, cái áo ngủ mỏng manh của cô ta trễ vai sang một bên, cô ta nhìn hắn với ánh mắt mê hoặc: " Đừng có đi mà, anh chính là thuốc ngủ của em ".
Khải Vinh định đẩy cô ta thì cô ta nói tiếp: " Lão gia nói muốn hưởng hết tài sản thì phải mau có cháu cho lão gia ".
Khải Vinh nhíu mày: " Chúng ta còn chưa kết hôn làm chuyện này quá phận rồi đó ".
Cô ta không để tâm, tay răm rắp mở cúc áo của hắn: " Thôi nào, em đợi anh cả một đêm dài như thế, anh phải bù đắp cho em chứ ".
Khải Vinh vùng dậy, bực bội rời đi. Vừa đi được hai bước phía sau bốc lên mùi khói thuốc nồng nặc.
Hắn quay lại thấy cô ta đang châm một điếu thuốc mới. Cô ta hít một hơi rồi nhả ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-dai-phan-dien-bi-nam-chu-giam-cam/2961251/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.