Quang Thành cất cuốn sách vào chỗ cũ, y như người mất hết hồn phách, vô hồn bước ra ngoài. Y đứng một góc như cố tránh né điều gì đó từ xa nhìn mọi hành động của cậu, Trường Nam thấp nén nhang, tay chấp trước mặt, thành tâm khấn niệm.
Quang Thành không thể tin mình đã tìm thấy thứ gì. Y nhớ lại lời nói ẩn ý của Thanh Thanh:
"Cậu có biết cách bẫy mèo của bọn trộm mèo không? Họ sẽ để thức ăn thơm ngon trước mắt bọn mèo, bọn mèo sẽ vì thức ăn ngon mà buông cảnh giác, đặc biệt là mấy con mèo hoang luôn lục lọi thùng rác ấy. Chúng có biết đấy là bã mèo đâu, thấy đồ ngon thì cứ ăn đấy thôi. Sau đó tụi nó phải quằn quại đau đớn vì cái ngon mà tụi nó mới ăn ".
Thanh Thanh còn ôm một con mèo đen đang ăn những thức ăn thừa dưới đất lên, nhẹ vuốt ve con mèo dơ bẩn đó: " Đến khi lăn ra đất chết tức tưởi cũng không thể tin thứ đồ ăn ngon đó lại giết chết mình ".
Thanh Thanh nhéo con mèo một cái, con mèo lập tức lấy lại cảnh giác mà nhảy xuống khỏi người cô. Quang Thành cắn môi nhìn Thanh Thanh đang đưa những gợi ý mờ mịt cho mình.
Quang Thành: " Sư phụ tôi sẽ không làm như thế ".
Thanh Thanh nhún vai: " Làm sao tôi biết được, thầy ấy có thể làm gì nhỉ? ". Thanh Thanh liếc mắt qua lại vờ như đang suy nghĩ: " Có thể thầy ấy đang giấu một cái bẫy mèo thật ngon trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-roi-dai-phan-dien-bi-nam-chu-giam-cam/2961215/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.