Bán Hạ ngồi trên đùi Trường Không Long Tường, ngoan ngoãn bưng bát canh dạ dày lợn lên miệng uống, đôi mắt sáng ngời nhìn Tiết Chanh Chanh tức giận ngồi trên thư trác.
“Trang chủ, Nhai Tí Lâu quá kiêu ngạo!” Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Tiết Chanh Chanh đỏ bừng, nếu không phải bị Thường Tấn Du giữ lại, sợ là đã nhảy dựng lên, “Mặc kệ ta cùng Tấn Du tiếp nhận nhiệm vụ gì đều phái một đống người bám theo! Vô ý một chút là xông tới ám toán chúng ta!”
Trường Không Long Tường cúi đầu nhìn Bán Hạ chuyên tâm nghe Tiết Chanh Chanh rống giận, nhẹ giọng hỏi: “Uống xong chưa?”
“Ân!” Nửa tháng vừa qua, Bán Hạ được Trường Không Long Tường mỗi ngày bồi bổ, sắc mặt dần dần hồng nhuận lên; hắn giơ bát cho nam nhân nhìn, một mặt ngọt ngào cười.
Trường Không Long Tường vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, tâm tình gì đó đều bị loại bỏ. Y nhận lấy bát đặt lên bàn, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối, ôn nhu nói: “Thật ngoan. Trước cứ ngủ trong lòng ta một lúc, được chứ?”
Bán Hạ bị hôn, vội vã nhìn lén xem có người nào chú ý tới không, thấy tất cả mọi người nhìn đi nơi khác, mới an tâm mà nghiêng mình nằm yên trong lòng nam nhân.
Bán Hạ vóc người nhỏ nhắn, còn không tới ngực Trường Không Long Tường, ôm vào trong lòng càng giống như ôm một tiểu oa nhi, nhưng Trường Không Long Tường lại cho rằng này chính là mang nghĩa sinh mệnh của hắn rất nhỏ bé. Vậy nên phá lệ cẩn thận, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-quai-cua-son-tac/91530/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.