Nhẹ nhàng đem Bán Hạ đặt ở mép giường của mình, Trường Không Long Tường xoay người tìm kiếm một lọ dược cao trong suốt, cẩn cẩn dực dực xoa nhẹ lên vết bầm ở cổ tay Bán Hạ.
Bán Hạ có chút hài lòng lại có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: “Trang chủ, trước đi chiếu cố Kha đại ca đi, huynh ấy chảy thật nhiều máu; còn có Tiểu Tình cùng Tiểu Trữ, Phượng Chứ đại ca một người làm sao xoay xở được!”
“Tên.” Trường Không Long Tường đột nhiên nói một câu không liên quan.
Bán Hạ khó hiểu nhìn y; Trường Không Long Tường ngồi xổm, nhìn thẳng Bán Hạ nói: “Vì sao ngươi đều gọi tên mọi người, chỉ có mình ta là gọi ‘Trang chủ’? Không thể gọi ta là ‘Long Tường’ giống như vừa rồi?”
Bán Hạ đỏ bừng mặt, nghĩ muốn rút tay ra khỏi bàn tay to lớn ấy cũng không thể, chỉ phải vâng dạ nói: “Đó là Bán Hạ quá phận…”
“Không thể sao?” Trường Không Long Tường không đợi hắn nói xong, lại hỏi.
Bán Hạ nhìn nam nhân tuấn tú khuôn mặt biểu hiện thập phần chờ mong, bỗng nhiên nhớ tới lời Kha Nhiên nói.
Tuy rằng tiến triển quá nhanh, tuy rằng cùng y đều là nam tử, thực sự trái với luân thường, thế nhưng lại khống chế không được tâm tư của bản thân.
“Long Tường…”
Thanh âm nho nhỏ, nhưng lại làm Trường Không Long Tường một trận xao động; y cúi người đem Bán Hạ ôm vào trong lòng, thư sướng thở ra một tiếng, nhẹ giọng nói ở bên tai tiểu nhân nhi: “Xin lỗi, ngày hôm nay khiến ngươi hoảng sợ, là ta đã tới chậm.”
Bán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-quai-cua-son-tac/91524/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.