Phượng hoàng vì đem thiên hỏa hút hết mà gặp phải kiếp nạn. Niết bàn cũng là một lần thoát thai hoàn cốt, sau khi ngọn lửa niết bàn cuối cùng tắt hẳn, tiểu phượng hoàng hao hết tinh lực, trực tiếp từ trên đỉnh ngọn cây rơi xuống.
Sau khi ngã xuống, Thư Hoàng dùng sức lực cuối cùng hóa thành hình người, làn da trắng nõn, sắc mặt suy yếu nhợt nhạt, cả người run run mà bám vào thân cây muốn đứng lên, nhưng cảm giác từ bàn tay truyền đến lại là than củi cứng ngắc. Chỉ có vật chết mới có thể cứng đờ không có sinh khí.
Thư Hoàng quỳ gối ngẩng đầu nhìn lên, thiên hỏa trên cây ngô đồng đã tắt, chỉ là cả cây đã bị đốt cháy nghiêm trọng, thân cây cháy thành màu than đen thùi, khi hít thở cậu chỉ ngửi được mùi đất khô cằn, cả một gốc cây trước đây đầy lá xanh um tươi tốt, giờ chỉ còn những cành khô đen.
Từng chiếc lá úa tàn, dị dạng, xấu xí vô cùng, càng làm cho phượng hoàng tuyệt vọng chính là, trên cây ngô đồng không có chút sinh khí nào, giống như là một cây khô đã chết từ lâu.
Thư Hoàng quỳ gối giữa vũng nước mưa, ngửa đầu nhìn cây ngô đồng không hề có sức sống, sắc mặt vô cùng tái nhợt, bàn tay đặt trên cây run rẩy lợi hại, rất nhiều lời muốn nói đến bên miệng lại không phát ra thanh âm.
"Tí tách......"
Một giọt, hai giọt, ba giọt...... Phượng hoàng uống sương sớm, nước mắt thuần tịnh, nhỏ xuống vũng nước mưa cũng không bị hoà tan với dơ bẩn.
"Ta đã...... ném rìu đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phuong-hoang-cung-lao-ngo-dong/977567/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.