Mùa xuân năm nay rất ấm áp, mới đầu tháng Giêng mà hồ Thập Sát Hải đã tan băng. Đối với vương phủ, đây giống như dấu hiệu báo mùa xuân đã về, dù gì tiểu vương gia mới tỉnh lại sau một hồi bệnh nặng, đó là một chuyện đáng để vui mừng.
Lâm Nguyễn đã dậy từ sớm, Đông bá sắp xếp cho cậu ở cái phòng nhỏ bên canh Tây Noãn Các, chỉ có mình cậu ở đó, người xung quanh chẳng thèm để ý tới cậu.
Tiểu vương gia ngồi trên ghế tròn, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt, vẻ mặt thì lại bình thản không giống một đứa trẻ mới hơn mười tuổi chút nào. Điều này khiến hắn thoạt nhìn thật lạnh lùng, giống như tất cả mọi người đã vào xuân mà hắn vẫn còn kẹt lại mùa đông.
Lâm Nguyễn vào nhà, vén vạt áo quỳ xuống, hành lễ một cách vụng về.
Trạm Hi hờ hững liếc mắt nhìn cậu, "Đứng lên đi."
Lâm Nguyễn đứng lên, Thế Ninh kéo Lâm Nguyễn lên đứng cạnh Trạm Hi.
Tuy hắn gọi Lâm Nguyễn vào thật nhưng cũng không định để cậu hầu hạ, Lâm Nguyễn còn chưa học được cách thỉnh an, đương nhiên không làm nổi công việc của một người hầu.
Mấy gã đầy tớ mang hộp cơm gỗ sơn đỏ đi vào, bày đồ ăn sáng đầy bàn. Thế Ninh ở bên Trạm Hi hầu hạ hắn dùng bữa, Trạm Hi chỉ ăn mấy miếng. Thế Ninh phải khuyên bảo mãi, Trạm Hi khoát tay, từ đầu tới cuối lười mở miệng nói.
Lâm Nguyễn đứng phía sau Trạm Hi, cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm.
Trạm Hi nhận lấy khăn để lau tay, nhìn Lâm Nguyễn im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phuc-tan/1722632/chuong-50.html