Ngay khi Hách Liên Kiều nhìn thấy ông nội của mình, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn đã chạy ngay đến để khoe chiến lợi phẩm của mình: “Ông ơi, nhìn con rắn mập mạp mà cháu bắt được này!”Ông Trần kiểm tra toàn thân cháu gái một lần đầu tiên, sau khi chắc chắn không có vết thương mới nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, sau đó mới hoàn toàn yên tâm. 
Đây là rắn lục đầu đen, không có độc. 
Vì vậy liền hào hứng vui vẻ khen ngợi: “Bé ngoan của chúng ta thật lợi hại!”Hách Liên Kiều ưỡn bộ ng ực nhỏ, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Cháu là lợi hại nhất!”Nếu dáng vẻ này của cô bị mấy thằng nhóc rồng con của Xích Long tộc nhìn thấy, không biết sẽ cười nhạo cô bé mặt mày ra làm sao. 
Đường đường là Long tộc mà lại vì một con rắn nhỏ choáng váng vì sợ mà dương dương tự đắc, tự mình đắc ý, thật là cười chết Long tộc! Nhưng ở đây chỉ có ông nội yêu thương cô bé, chỉ biết dỗ dành cô: “Đúng vậy, lợi hại nhất. 
Về nhà kêu bà nội cháu hầm canh rắn cho cháu ăn. 
” Nhưng Hách Liên Kiều lại lắc đầu, trực tiếp chỉ định đầu bếp: “Cháu không ăn canh rắn đâu, ông nướng cho cháu ăn đi. 
”Lần trước ông nội nướng rắn ăn rất ngon miệng. 
Ông Trần liền cười đáp: “Được, được rồi, ông nướng cho cháu ăn, phết chút dầu mè với hoa tiêu, nướng cho cháu đến thơm ngào ngạt. 
” Nghe ông nội nói, Hách Liên Kiều không nhịn được mà ch ảy nước miếng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phuc-bao-o-thap-nien-60/2529163/chuong-34.html