Đô Vân Thạnh toàn thân vô lực, nghiến răng cười lạnh một tiếng, "Ngươi bắt chúng ta đến đây, rốt cuộc có mục đích gì? Đô Vân Gián đâu, là hắn bảo ngươi bắt chúng ta phải không?"
Kể từ ngày Đô Vân Gián xuất hiện, hắn đã dự đoán sẽ có một ngày như vậy.
Để không cho chuyện này xảy ra, hắn và mẫu thân đã phái người đi g.i.ế.c hắn nhiều lần, nhưng không ngờ lần nào cũng thất bại.
La Tuy Tuệ nhấc chân đá đá Đào Thị đang hôn mê. Nhìn Đô Vân Thạnh với vẻ mặt "đã rõ mọi chuyện", nàng nhíu mày phủ nhận: "Không không không, ngươi sai rồi. Là ta, bắt các ngươi. Ta làm như vậy, chỉ là muốn bảo vệ sự an toàn cho các ngươi."
Nàng cong môi, sau đó giọng điệu chuyển hẳn, "Dù sao thì, nếu các ngươi c.h.ế.t rồi, phu quân tuy có thể vui vẻ một thời gian, nhưng mà, cừu nhân ấy mà, rốt cuộc vẫn phải tự tay mình g.i.ế.c mới hả dạ. Ngươi nói có đúng không?"
Đô Vân Thạnh thở hổn hển, cố sức giãy giụa, làm tung lên một mảng bụi bặm.
La Tuy Tuệ cầm khăn che miệng mũi lùi lại vài bước, "Ngươi nghĩ, các ngươi hết lần này đến lần khác ám sát, hạ độc, là đang chơi trò nhà chòi à? Nghĩ rằng chúng ta đại lượng sẽ không chấp nhặt sao?"
"Nực cười! Ta đây là người có thù tất báo! Cho dù phu quân đại lượng không so đo, nhưng ta thì vẫn luôn ghi nhớ đấy!"
Đô Vân Thạnh nằm sấp trên mặt đất, gân xanh trên trán và cổ nổi lên. Nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Ngươi dám!"
La Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5023256/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.