Thời tiết dần lạnh, trên cây tỳ bà trơ trụi trong sân treo lủng lẳng mấy chiếc lá vàng úa sắp rụng, khẽ đung đưa trong gió nhẹ.
Tiểu Trầm Lan ở trên giường rướn m.ô.n.g bò tới bò lui, miệng thỉnh thoảng bi bô những tiếng La Tuy Tuệ không hiểu, tự mình chơi đùa vui vẻ.
Phía sau, cửa phòng khẽ kêu lên, La Tuy Tuệ cười nhìn lại, Tôn Thất Nương đang xoa xoa tay đi vào, "Thất Nương, mau lại đây sưởi ấm."
"Mấy hôm nay gió lớn quá, thổi đến mức không mở nổi mắt." Tôn Thất Nương chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối, đặt sổ sách vừa mang về lên bàn, "Đông gia, sổ sách ta mang đến rồi."
La Tuy Tuệ rót một chén nước nóng đưa cho Tôn Thất Nương, "Mau nghỉ ngơi đi."
La Tuy Tuệ lật xem sổ sách, Tôn Thất Nương uống một ngụm nước rồi đi đến đùa nghịch Tiểu Trầm Lan, đứa bé cười khúc khích, ba người sống hòa thuận vui vẻ.
La Tuy Tuệ chăm chú xem xong sổ sách, thấy Tôn Thất Nương ôm đứa bé chơi đùa rất vui vẻ, khóe miệng nàng cũng không khỏi cong lên.
Tôn Thất Nương là một nữ nhân tốt, cũng thấy rõ nàng vô cùng yêu thích trẻ con, chỉ tiếc là không gặp được lương nhân, nàng do dự một lát rồi mở lời: "Thất Nương, ngươi có từng nghĩ đến việc tái giá chưa?"
Tôn Thất Nương khựng lại động tác bế đứa bé, nét cười trên mặt cũng nhạt đi vài phần. Sau đó, nàng làm như không để tâm, nói: "Ta đã già rồi, còn nghĩ tới những chuyện này làm chi nữa. Kiếp này gặp được Đông gia, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5023239/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.