Trên không trung mưa phùn lất phất, nước mưa tụ lại trên cành liễu rủ ngoài cửa, ngưng thành giọt nước theo cành cây rơi xuống, chạm vào ngọn cỏ xanh vừa nhú, chiếc lá non khẽ rung lên, giọt nước theo gân lá trượt xuống thấm vào đất, biến mất.
La Tuy Tuệ gần như tham lam nhìn chằm chằm vào đôi mắt thanh tú của Đô Vân Gián. Một năm không gặp, y gầy đi nhiều, cũng cao hơn một chút, xương quai hàm rõ ràng, dáng người thẳng tắp, trường bào chấm đất, tóc mai còn vương hơi nước, giữa đôi mày là vẻ mệt mỏi không thể che giấu. Nhưng y vẫn vô cùng tuấn mỹ, thu hút ánh nhìn của người khác.
Khóe mắt nàng cay xè. Giây phút này, sự kinh ngạc, áy náy, hối hận, nhớ nhung, cùng với vô số cảm xúc bị kìm nén bỗng nhiên bùng nổ. Tầm nhìn bị nước mắt làm cho nhòe đi, La Tuy Tuệ từng bước tiến lại gần Đô Vân Gián.
“Vẫn tốt.”
Đô Vân Gián đột nhiên lên tiếng nói một câu, rồi thờ ơ dời tầm mắt, giơ tay phủi vết nước trên y phục, giọng điệu lạnh nhạt xa cách. “Chưởng quỹ, bốn phòng thượng hạng, và chuẩn bị thêm nước nóng, cơm canh.”
“Hả?”
La Tuy Tuệ bị dáng vẻ lạnh nhạt của Đô Vân Gián làm cho giật mình, nhất thời ngây người ra, ý lệ trong mắt giảm bớt, nàng hít hít mũi, nhìn khuôn mặt ôn nhuận nhưng lạnh nhạt của Đô Vân Gián, nghẹn ngào nói: “Tướng công, ta sai rồi.”
Mặc kệ thế nào, cứ nhận lỗi trước đã.
Ngón tay Đô Vân Gián rũ xuống bên hông khẽ cong lên, sau đó y cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019165/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.