Cuối cùng, hắn ta thua sạch đến mức tán gia bại sản, chủ nợ suýt chút nữa bán nàng ấy vào lầu xanh. La Tuy Tuệ vô tình gặp được và đã ra tay cứu giúp. Tôn Thất Nương bèn ở lại, giúp nàng nấu nướng trong khách điếm.
Tôn Thất Nương nghe vậy mỉm cười, ngồi bên giường La Tuy Tuệ, “Đông gia cứ ngủ đi. Ta không mệt, đừng sợ, ta sẽ ở đây bầu bạn với người.”
Tôn Thất Nương là một người vô cùng thật thà, năm nay nàng ấy mới hai mươi lăm tuổi, nhưng vì quanh năm lao động cộng thêm suy dinh dưỡng, gương mặt trông già nua, nếp nhăn chằng chịt, nhìn như người ba bốn chục tuổi.
Lòng La Tuy Tuệ ấm áp, Tôn Thất Nương chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, nhưng dường như đã trải qua mọi thăng trầm, trầm ổn đến mức không thể tin được, luôn xem nàng như con gái mà dỗ dành.
Nàng đứng dậy dịch vào trong giường, vỗ vào chỗ trống, “Vậy Thất Nương cùng ta ngủ đi. Vừa nãy ta gặp ác mộng, ta sợ.”
Tôn Thất Nương chần chừ một lát, rồi cũng không làm bộ làm tịch, cởi giày tất rồi trèo lên giường. Nàng ấy biết La Tuy Tuệ luôn rộng rãi, hòa nhã, không câu nệ lễ tục, đối xử tốt với họ và không bao giờ xem thường xuất thân của họ.
Nàng ấy vén chăn nằm bên cạnh La Tuy Tuệ, khẽ nói một câu, “Ngủ đi, đừng sợ.”
Từ sau khi lá thư được gửi đi, La Tuy Tuệ ngày đêm mong ngóng, đợi gần một tháng vẫn không thấy hồi âm, niềm hy vọng xen lẫn chút thất vọng.
Mạc Kinh Ngữ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019158/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.