Đô Ngự Sử nghe ra ý lạnh trong giọng điệu Đô Vân Gián, biết giọng mình không tốt, vội vàng nói: “Nàng ta chỉ là một phụ nhân, lại không có tài cán đức hạnh, sao có thể đặt tên chữ cho nam tử?”
Đô Ngự Sử là một người vô cùng cổ hủ và phong kiến, thêm vào nguyên nhân ở triều đình nhiều năm, làm việc luôn cứng nhắc, cố chấp, lại còn giỏi hùng biện, thường xuyên khiến người khác á khẩu không nói nên lời, ngay cả Thánh thượng nhìn thấy cũng phải đau đầu.
Thế nhưng, riêng với chuyện của Đô Vân Gián, hắn luôn phải đắn đo suy xét, sợ làm y không vừa lòng. Ngay cả chuyện này, sự bất mãn trong lòng hắn đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng hắn chỉ biểu lộ ra ba phần.
Đô Vân Gián hàng mày hơi lạnh, không nói một lời, nhìn Đô Ngự Sử đang có vẻ tức giận, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở lời bằng giọng điệu bình thản, “Làm sao lại không thể?”
“Phu nhân đối với ta không chỉ là phu thê, nàng đối với ta còn là thầy là bạn, lại có ơn tái sinh. Có thể nói, nếu không có nàng, sẽ không có ta của ngày hôm nay.”
“Hơn nữa, hai chữ Hoài Quang, ta, vô cùng yêu thích.”
Còn những người khác, không xứng để đặt tên chữ cho y.
Thấy vậy, Đô Ngự Sử há hốc miệng, nuốt tất cả những lời phản bác xuống, hồi lâu chỉ thốt ra một câu, “Nếu đã như vậy, thì tốt.”
Đô Vân Thịnh thấy không khí ngưng trệ, trong lòng vừa căm ghét Đô Vân Gián lại vừa vội vàng mở lời giảng hòa: “Luôn nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019156/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.