Ban đầu Mạc Kinh Ngữ đòi nàng đồng hành cùng hắn, ngay sau đó hắn thả ra một tín hiệu. Chưa đầy một nén nhang, đã có mấy đại hán to lớn vạm vỡ xuất hiện, làm La Tuy Tuệ sợ hết hồn.
Sau đó, La Tuy Tuệ như một con tin bị mấy người này mang theo, một mạch đi về phía nam. Mạc Kinh Ngữ đối với thân phận của mình càng thêm kín kẽ, không chịu nói thêm, La Tuy Tuệ cũng không dám nhiều lời hỏi han, chỉ sợ người ta không vừa ý liền “cắt” nàng đi mất.
Trong khoảng thời gian đó, La Tuy Tuệ hối hận vô cùng, nếu ban đầu không cứu hắn thì tốt biết mấy!
Sau đó, đoàn người hối hả đi suốt gần một tháng mới đến được Nam Cương quân doanh.
Mạc Kinh Ngữ cười hối lỗi, “La nương tử, xin lỗi, vì người đông miệng tạp, ta chưa từng nói rõ thân phận.”
La Tuy Tuệ cười vô tư lự, “Không sao, ta có thể hiểu được.”
Xuống ngựa, cả đoàn đi vào quân trướng. La Tuy Tuệ cau mày, bụng nàng hơi đau. Nàng cố nhịn hết lần này đến lần khác, đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Mạc Kinh Ngữ nhận ra sự bất thường của nàng, “Làm sao vậy?”
La Tuy Tuệ ôm bụng, lắc đầu, “Không rõ, đột nhiên ta thấy đau bụng.”
“Truyền quân y!”
…
La Tuy Tuệ nằm trên giường tháp, sắc mặt vẫn còn trắng bệch. Tay nàng vô thức đặt lên cái bụng vẫn còn âm ỉ đau. Nơi đây đã t.h.a.i nghén một sinh mệnh nhỏ.
Ba tháng, nàng vậy mà vô tri vô giác. Cũng trách khoảng thời gian này nàng lo lắng quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019151/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.