La Tuy Tuệ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời đi, rời khỏi kinh thành, rời khỏi Đô Vân Gián.
Cuốn sách được biên soạn giống như lịch sử đã qua, vận mệnh và xu hướng của nhân vật bên trong đều đã được định sẵn từ trước.
Cả đời bọn họ đều đang hướng về kết cục đã được ấn định kia mà lao tới.
La Tuy Tuệ rất nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không đáng nhắc tới, nàng không có khả năng thay đổi lịch sử.
Nàng không muốn như Mã Nhĩ Thái Nhược Hy, tham gia vào lịch sử, thậm chí còn vọng tưởng thay đổi, để rồi cuối cùng phát hiện, chính mình mới là kẻ thúc đẩy mọi chuyện.
Thực ra nàng cũng rất muốn ở lại, nhưng nàng biết rõ mọi sự khởi đầu và kết thúc, nếu ở lại, ngày sau khó tránh khỏi sẽ nhịn không được mà nhúng tay vào, đến lúc đó, bánh xe vận mệnh sẽ chuyển động như thế nào? Nàng sợ Đô Vân Gián sẽ biến thành dáng vẻ được viết trong sách, càng sợ hãi hơn, là vì chính nàng đã khiến chàng trở thành dáng vẻ đó.
Điều nàng có thể làm, chính là tránh xa.
Nàng biết vận mệnh của rất nhiều người, nhưng lại độc nhất không biết của chính mình.
Trong sách không có nàng, vậy có phải chứng tỏ rằng vận mệnh của nàng không bị định trước, do đó, vận mệnh của nàng là nằm trong tay chính mình?
Nàng không muốn trở thành khách qua đường, càng không muốn làm bia đỡ đạn.
Đời nàng khó khăn lắm mới được sống lại một lần, bảo nàng nhát gan cũng được, nhu nhược cũng thế, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019149/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.