Đúng lúc La Tuy Tuệ đang xấu hổ, hối hận thì Yên Chi bưng một bát cháo sen táo đỏ và canh giải rượu bước vào: "Phu nhân đã tỉnh rồi ạ."
La Tuy Tuệ đỏ mặt, ôm chặt chăn, sợ Yên Chi nhìn ra điều gì đó. Nàng giả vờ ho khan một tiếng, ngập ngừng nói: "Tối qua ta..."
Yên Chi đặt mâm xuống, vừa lấy y phục cho La Tuy Tuệ vừa nói: "Hôm qua là sinh thần của Phu nhân. Công t.ử nói Phu nhân ham chén rượu, uống say, dặn nô tỳ không được quấy rầy."
"Nô tỳ đã nấu canh giải rượu rồi, Phu nhân mau dậy uống chút đi, kẻo đau đầu."
La Tuy Tuệ thấy Yên Chi không hề hay biết chuyện gì, bèn không nói thêm nữa. Nàng rửa mặt xong uống canh giải rượu, lại được Yên Chi xoa bóp, mới thấy cơn đau đầu dịu đi.
"Tướng công đâu rồi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyentop.net -
Yên Chi đáp: "Công t.ử đang ôn tập sách vở ở phòng bên cạnh."
La Tuy Tuệ nghe vậy, cụp mắt xuống, cố gắng nhớ lại chuyện tối qua. Chẳng mấy chốc, mặt nàng lại nhuộm một tầng đỏ ửng. Nàng c.ắ.n chặt môi, nắm chặt tay, thầm nghĩ: Nàng đúng là cầm thú!
Nghỉ ngơi một lúc, ký ức đêm qua lại chập chờn ùa về trong đầu. Đô Vân Gián là một tiểu nam sinh thuần khiết đáng yêu như thế, vậy mà đã bị nàng làm cho 'hư hỏng'.
Thấy sắc đẹp mà yêu thích vẻ trẻ trung. Thiếu nam thiếu nữ, tình sâu ý nặng, củi khô lửa cháy, có kết quả này cũng là lẽ thường. Hơn nữa, nàng vốn đã có ý với Đô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019144/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.