Đô Vân Gián biết, mục tiêu của những người đó là chàng. Tuy hôm đó chàng đi cùng Triệu Hạc Linh, nhưng nhìn ra được, bọn chúng muốn đ.á.n.h gãy đôi chân của chàng.
Còn Triệu Hạc Linh chẳng qua là bị kéo theo mà thôi.
Đô Vân Gián từ từ ngồi dậy, mái tóc buông xuống ngực, ánh mắt sâu thẳm. Chàng nghĩ, chàng biết kẻ muốn đôi chân của chàng là ai rồi, chính là Ngu Mỹ nhân.
La Tuy Tuệ cúi đầu đùa với nha đầu nhỏ nhà Liễu Vãn. Nàng học theo tiếng bập bẹ của đứa bé nói không ngừng, hai người cười nói vui vẻ.
Liễu Vãn ngồi một bên tính sổ, bàn tính kêu lách cách. Thỉnh thoảng nàng ngước mắt nhìn hai người, nghe tiếng cười sảng khoái của cô nương nhà mình, khẽ lắc đầu cười.
Nha đầu nhỏ chơi mệt rồi thiếp đi. Liễu Vãn cũng ngừng tay, đóng sổ sách lại, khẽ nói: “Đô lang quân hiện tại thân thể thế nào rồi?”
La Tuy Tuệ rời mắt khỏi khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu của đứa bé, “Đã đại khái khỏi hẳn rồi, chỉ là chịu chút khổ cực.”
Liễu Vãn thở dài một tiếng, “Người không sao là tốt rồi, chịu khổ một chút cũng không đáng gì.”
“Đúng vậy!” La Tuy Tuệ bước đến bên cửa sổ đẩy hé một khe hở. Gió lạnh lập tức tràn vào, thổi tan sự nóng bức trên mặt. Cờ hiệu của cửa tiệm bay phần phật trong gió, phát ra tiếng động sàn sạt, trên phố người đi lại thưa thớt.
Thế nên khi Đô Vân Gián ung dung đi ngang qua phía dưới, La Tuy Tuệ đã nhìn thấy chàng ngay lập tức.
Nàng đang kinh ngạc, vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-phu-quan-nha-nong-ngot-ngao-mot-chut/5019140/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.